Đăng nhập trò chơi.
Đường Tiếu mở mắt trong ký túc xá đơn ở Con Mắt Thứ Ba.
Địa điểm quen thuộc, trò chơi quen thuộc.
Đường Tiếu ngồi dậy từ trên giường, đánh giá mình và chung quanh bằng một ánh mắt mới mẻ.
Nếu thế giới này là chân thực, cơ thể của mình là chuyện thế nào, còn cả lưu trữ load game lại là chuyện gì xảy ra?
Véo mình một phát, Đường Tiếu không cảm nhận được cảm giác đau, nhớ ra quên mở điều tiết kiểm soát cảm quan, mở ra menu trò chơi, điều chỉnh cảm giác đau về mức người thường, sau đó cầm lấy dao nhỏ cắt ngón tay.
“Shh…”
Đau đớn lan ra từ ngón tay, cẩn thận cảm nhận loại đau đớn này, không có gì khác với đứt ngón tay trong hiện thực.
Lượng máu trong trò chơi giảm bớt một chút, quá ít, nếu không phải Đường Tiếu nhìn chằm chằm vào thì phỏng chừng còn không phát hiện được.
Máu ở ngón tay nhỏ giọt trên mặt đất theo trọng lực, gần như là ở vài giây sau, ngón tay cậu bị một lực khác bắt lấy.
“Tiếu Tiếu?”
Đường Tiếu ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào người đàn ông da ngăm đột ngột xuất hiện ở trước mặt cậu.
“Juntes…”
Quái vật khoác da người ngồi xổm xuống, dùng tay nhẹ nhàng cầm ngón tay bị cắt của Đường Tiếu, gương mặt tuấn tú như thần đến gần, há miệng ngậm vào với vẻ mặt tự nhiên.
Người Đường Tiếu run lên, chỗ đau đớn được bao bọc bởi nơi ướt át ấm áp, chưa đợi cậu tránh thoát, Juntes đã buông ngón tay cậu ra, mặt đầy vô tội nói: “Được rồi.”
Chàng trai rũ mắt nhìn lại, phát hiện miệng vết thương trên ngón tay cậu đã khép lại, tựa như chưa từng bị thương vậy.
Lại là năng lực mới?
Dường như 428 luôn lặng lẽ trưởng thành ở nơi mà mọi người không nhìn thấy, những thứ mà nhóm nghiên cứu viên nghiên cứu cho đến nay chẳng qua chỉ là một phần nhỏ hắn phơi bày ra, tựa như sông băng trên mặt biển.
… Người chưa hề lặn vào biển sâu, vĩnh viễn chẳng tưởng tượng được phần bên dưới mặt biển khổng lồ nhường nào.
Thấy Đường Tiếu thật lâu không nói gì, Juntes lấy làm lạ mà nghiêng đầu, ghé sát vào Đường Tiếu: “Sao vậy?”
Chàng trai lại dùng mu bàn tay chống lại vai người đàn ông, đẩy hắn ra một cách kiên quyết mà chậm rãi: “Đừng lại gần như vậy, tôi không thích.”
Juntes dừng lại, bắt giữ được dấu hiệu không tốt nào đó từ trong giọng nói bình tĩnh nhưng xa cách này của Đường Tiếu, ngoan ngoãn theo sức lực của chàng trai trở về một khoảng cách an toàn.
Hắn không khỏi nghĩ lại gần đây có phải đã làm chuyện gì chọc giận Đường Tiếu không, cũng không có mà, hắn vẫn luôn đang ngoan ngoãn hợp tác thí nghiệm, cùng lắm thì ngoi lên trong phòng tắm lúc Tiếu Tiếu đang tắm, ngoi lên ở đầu giường lúc Tiếu Tiếu đang ngủ, uy hiếp nấm khác lúc Tiếu Tiếu đang làm thí nghiệm...
Ừm, hắn không có làm sai gì!
“Juntes, giao dịch thỏa thuận trước đó,” giọng nói bình tĩnh của chàng trai kéo suy nghĩ của Juntes trở về, “Tôi nghĩ vẫn nên hủy bỏ đi, tôi vẫn sẽ cung cấp máu cho anh, ngoài ra anh không cần giúp tôi, tôi cũng sẽ không hôn môi với anh.”
“Tại sao!?” Juntes mở to mắt không biết làm sao, võng mạc lại bắt giữ được vẻ mặt bình tĩnh khác thường của chàng trai.
Gần như là trong chớp mắt, 428 đã phán đoán ra: Đây không phải thương lượng, mà là thông báo.
Đường Tiếu đã hạ quyết tâm, hắn lại không biết vì sao bị đẩy xa.
Juntes vẫn cố dùng làm nũng giãy giụa một chút, lại nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài: “Đường? Tôi thấy tin nhắn cậu gửi cho tôi, muốn cùng đi phòng thí nghiệm không?”
“Ừm, đến đây.” Đường Tiếu không quan tâm tới Juntes đang sững sờ tại chỗ, khoác áo blouse trắng rồi sau đó mở cửa ra hội hợp cùng Rocky.
Chàng trai tóc vàng ngó vào bên trong phòng với đôi phần tò mò: “Vừa rồi trong ký túc xá cậu có người à? Hình như tôi nghe thấy có người đang nói chuyện.”
“Tôi đang lẩm bẩm mình thôi,” Đường Tiếu không e dè nghiêng người, “Xem đi, không có ai đúng không.”
Đường Tiếu cũng không ngại, lòng hiếu kỳ dâng lên ban đầu của Rocky chậm rãi tắt, nhưng cũng nể tình nhìn thoáng qua bên trong, quả thật trong phòng cũng không có ai.
“Đi thôi, nghe nói luận văn của bọn Úc Minh cũng xuất bản rồi.”
“Đúng vậy, được 《Giới nấm》 thu nhận sử dụng, hôm nay họ hẳn là sẽ vui dữ lắm…”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về hướng phòng thí nghiệm, 428 chui xuống đất ló đầu ra, yên lặng nhìn bóng dáng Đường Tiếu dần dần đi xa.
Tim dần chùng xuống.
Đường Tiếu và Rocky kết bạn đi vào phòng thí nghiệm, phát hiện tin tức cậu ta nghe được quả thật không sai, từ biểu cảm vui vẻ hưng phấn không che giấu được của bọn Úc Minh là có thể nhìn ra thu hoạch không tồi.
“Đường! Cậu đã đến rồi!” Úc Minh gấp không chờ nổi chia sẻ tin tức tốt, “Luận văn của tôi…”
“Tôi đã nghe nói rồi, chúc mừng.” Đường Tiếu cũng mỉm cười.
Thành quả Úc Minh công bố liên quan đến chủ đề trước đó của họ, cũng ít nhiều nhờ luận văn lớn của bọn Đường Tiếu thành công đăng trên tạp chí 《Nature》 , lại còn gây được độ hot không nhỏ, luận văn đăng riêng của bọn Úc Minh cũng rất nhanh thông qua xét duyệt và xuất bản.
Tư lịch của các thành viên tổ nghiên cứu lại phong phú hơn, là một chuyện tốt.
Nụ cười của Andy và Chiêm Vũ Thần cũng chưa từng tắt, Chiêm Vũ Thần hào hứng nói: “Giờ có hy vọng thăng chức chức danh năm nay rồi, năm ngoái tôi vốn chỉ thiếu tí nữa, năm nay hẳn là ổn, ừm, Đường, năm nay cậu nhất định cũng có thể thăng chức!”
Nói rồi, mấy người Úc Minh vốn vui vẻ tức thì nhớ tới.
Đúng vậy, nghĩ kỹ lại thì Đường Tiếu là năm ngoái được lên nghiên cứu viên chính thức, cũng làm ra luận văn hàng đầu, thành quả cũng đủ thăng chức học giả cấp một.
Một năm lên một bậc, này cũng quá nhanh, ngoại trừ ông lớn vốn đã gia nhập tổ chức bằng chính năng lực của mình như Tiêu Bách, thì quả thực là tốc độ ngồi tên lửa.
“Không biết, tôi vẫn chưa rõ qui trình cụ thể lắm,” Đường Tiếu hơi có chút không chút để ý, từ sau khi biết trò chơi này không đơn giản, trọng tâm của cậu đã dần dần từ bản thân trò chơi lệch khỏi quỹ đạo, càng chú tâm tìm kiếm manh mối có liên quan với hiện thực, “Nói đến thì, hôm nay Tiêu Bách có ở đây không?”
“Chắc có, tôi thấy hắn về văn phòng, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là hơi để tâm tư liệu một nghiên cứu, vậy tôi qua đó…”
Thấy Đường Tiếu đi đến văn phòng Tiêu Bách, mấy người bọn Úc Minh liếc nhau, hơi có phần nóng lòng muốn thử: “Đường chuẩn bị mở nghiên cứu mới?”
“Rocky, cậu biết chút gì không?”
Chiêm Vũ Thần biết Rocky thường xuyên cùng hành động với Đường Tiếu, vì thế không nhịn được hỏi: “Cậu có biết cậu ấy chọn chủ đề nào không? Hoặc phương hướng đại khái cũng được, Rocky?”
Thấy Rocky vẫn nhìn bóng dáng Đường Tiếu, vẻ mặt trông có chút do dự, Chiêm Vũ Thần lại gọi một tiếng.
Rocky lấy lại tinh thần, chần chờ nói: “Ừm, có chút suy đoán…”
Cũng không phải một chút, thật ra lúc Đường Tiếu tìm đến cậu ta, hơn nữa rất để ý Tiêu Bách và đề tài mà Tiêu Bách nghiên cứu trước kia, Rocky đã lờ mờ đoán được.
“Cậu ấy chuẩn bị đột phá phương hướng nào? Có thể bật mí cho chúng ta không?” Andy có hơi ngo ngoe rục rịch, không chỉ là hắn, thậm chí Úc Minh, Chiêm Vũ Thần cũng giống vậy, nếu phương hướng thích hợp, bọn họ thật ra rất muốn tiếp tục cùng làm nghiên cứu với Đường Tiếu.
Về phần làm trợ thủ cho người cấp bậc không bằng mình rất mất mặt? Hứ, làm không được nghiên cứu mới là mất mặt nhất.
Dù sao tâm lý của bọn Úc Minh đã đập đi xây lại, top ba tạp chí hàng đầu không ngon à? Khu 1 SCI chưa đến nửa năm không thơm ư? Hơn nữa Đường Tiếu là một sếp nhỏ hào phóng, không thấy tiền thưởng gửi đến nhiều thế à, nói ra tổ nghiên cứu khác sẽ gato chết luôn.
“… Có thể là kỹ thuật chỉnh sửa gen.” Rocky trầm giọng nói.
“Kỹ thuật chỉnh sửa gen, cậu ấy dự định bắt đầu từ hướng nào? Là nuclease ngón tay kẽm (ZFN)¹, nuclease tác động giống như chất kích hoạt phiên mã (TALEN)² hay nuclease phổ quát (meganulease)³?” Andy tò mò hỏi, “Hay nên nói cậu ấy tìm được một phương hướng mới rồi.”
“Ặc, tôi cảm thấy là cái tiến sĩ Tiêu làm trước đây.”
Trong nháy mắt, mấy người im ru, bọn Úc Minh trợn to hai mắt nhìn: “Không, không phải chứ, chờ tí, cậu ấy gan như vậy luôn?”
Trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không biết Đường Tiếu nghĩ như thế nào.
Trước không nói đó là dự án bị Liên Minh cấm, với cả người lãnh đạo ban đầu của dự án đó chính là Tiêu Bách đấy, tuy rằng thất bại vì nhiều nguyên nhân nhưng đó cũng là dự án của Tiêu Bách đó, lại còn đề cập đến vảy ngược của đối phương, nhắc đến nó Tiêu Bách thật sự sẽ không tức giận hả?
Sự thật chứng minh, Tiêu Bách không tức giận.
Sau khi nghe xong thỉnh cầu của Đường Tiếu, Tiêu Bách chỉ nhướng mày bất ngờ, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại cảm thấy hứng thú với dự án đó?”
“Bởi vì… một số nguyên nhân,” Đường Tiếu ngập ngừng, cố gắng nói bừa, “Tôi thấy rất hứng thú với tư thái tiến hóa không ngừng của 428, tôi nghĩ chủng tộc này của chúng nó có được khả năng bóp méo gen theo ý muốn, nếu có thể phá giải, sẽ có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với con người.”
Này thật ra là lời vô nghĩa.
Ai chẳng biết kỹ thuật chỉnh sửa gen là đứng đầu khoa học sinh vật? Cởi bỏ mật mã DNA có thể nói là theo đuổi của rất nhiều người ngành sinh vật.
Nhưng vấn đề là, quá khó khăn.
“Huống hồ, hiện tại có hàng mẫu cơ thể sống 428 này cho chúng ta tham khảo, tôi cho rằng có khả năng nhất định làm ra được.” Đường Tiếu nói.
Trên thực tế chính cậu cũng rất thấp thỏm.
Nếu như chỉ là một dự án Tiêu Bách không làm được khi còn trẻ, có thể Đường Tiếu nhắc đến như vậy, đối phương cũng không hẳn sẽ tức giận, nhưng suy cho cùng dự án này còn liên quan đến mẹ của Tiêu Bách... rất khó nói liệu việc niêm phong tư liệu dự án có chút nguyên nhân này hay không.
Tiêu Bách trầm ngâm vài giây, giương mắt nhìn Đường Tiếu.
“Nếu là để tích lũy tư lịch, tôi khuyên cậu đổi một đề tài khác, dựa theo cơ chế thăng chức của Con Mắt Thứ Ba, chỉ cần làm ra một bài luận văn SCI khu một, hai bài khu hai trong một năm là đủ để thăng chức thành học giả cấp một, thời gian cậu ở Con Mắt Thứ Ba còn chưa đủ, việc này có thể bù đắp bằng làm nhiều luận văn chút, nhưng nếu dấn thân vào phương hướng này, rất có thể mấy năm cũng không làm ra thành quả... cho dù như vậy cậu cũng muốn kiên trì à?”
Y biết bên ngoài đều đang thảo luận những gì, Đường Tiếu tuổi còn trẻ, lại liên tiếp làm ra thành quả trong chưa đầy một năm, tất cả mọi người cho rằng cậu sẽ phá vỡ kỷ lục danh sách học giả thăng chức nhanh nhất, đây quả thực là một cám dỗ đối với người trẻ tuổi.
Y đã chuẩn bị sẵn việc Đường Tiếu tiếp tục làm thêm mấy bài luận văn về đề tài ban đầu, nhưng không ngờ rằng Đường Tiếu đã muốn dấn thân vào phương hướng mới.
Đường Tiếu trả lời không chút do dự: “Vâng, tôi muốn làm đề tài này.”
Cậu vừa dứt lời, giao diện nhiệm vụ lần nữa bật ra
[Nhiệm vụ thành tựu: Khả năng mới!
Thuyết minh: Kỹ thuật chỉnh sửa gen luôn là vinh quang trên khoa học sinh học, bí ẩn về gen từ xưa đến nay thu hút vô số học giả cuồn cuộn không ngừng dấn thân vào lĩnh vực này, cởi bỏ mật mã gen, chính là cởi bỏ gông cùm xiềng xích của chủng tộc loài người, hãy phát minh ra một công cụ chỉnh sửa gen hoàn toàn mới, càng nhanh càng tốt, thời gian là vàng bạc!
Khen thưởng: Phần thưởng được phát dựa trên thời gian dùng nghiên cứu, quá 3 năm sẽ tự động mặc định nhiệm vụ thất bại]
Này không phải đang giới hạn thời gian nhiệm vụ ở ý nghĩa nào đó à?
Khóe miệng Đường Tiếu run rẩy, nhưng vẫn tiếp nhận.
“Được.” Tiêu Bách thở dài.
Thật ra y cũng không cho rằng Đường Tiếu có thể làm ra được, bởi vì y đã làm, biết khó khăn trong đó.
Nhưng người trẻ tuổi, có lẽ lắng đọng lại một hai năm, với cậu mà nói cũng không phải chuyện gì xấu.
“Chờ tan làm tôi sẽ sửa sang lại tư liệu cho cậu, nhưng phần bên Liên Minh có lẽ phải đợi mấy ngày, trong khoảng thời gian này cậu đi tuyển người trước đi.”
“Vâng.”
Nhìn thấy Đường Tiếu nguyên vẹn rời khỏi văn phòng Tiêu Bách, vẻ mặt bọn Úc Minh rất là ngạc nhiên.
“Cậu ra rồi? Thật sự là đi xin đề tài phướng hướng đó?”
“Đúng vậy, sao thế.”
Bọn Andy không nói chuyện, nhưng yên lặng giơ ngón tay lên với Đường Tiếu.
Giỏi nha bro, vậy cũng có thể rời khỏi một cách hoàn hảo không xi nhê gì.
Đường Tiếu đã nhìn hiểu ánh mắt bọn họ, dở khóc dở cười: “Tiến sĩ Tiêu không tức giận, không có gì đâu, dù sao sự việc đã qua lâu rồi.”
“Ai biết được…”
Sau khi Đường Tiếu rời khỏi văn phòng, Tiêu Bách lần nữa cúi đầu xem văn kiện, lúc này lại có thế nào cũng không xem vào.
Tư liệu vốn niêm phong lần nữa mở ra, mở ra cánh cửa ký ức đã qua lâu.
Tiêu Bách không nghĩ đến niêm phong vĩnh viễn đề tài này vì nguyên nhân riêng của mình... chỉ là y không dám chạm vào nữa, có những thứ chỉ cần chạm đến là đau, chỉ nghĩ lại thôi, trái tim đã quặn đau từng đợt.
Lòng dạ rối bời, Tiêu Bách thở dài, thẳng lưng dựa ra sau, nhắm mắt lại, suy nghĩ, lại mở mắt ra, mở ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc, lấy ra một cuốn notebook bìa đen.
Lật notebook đến giữa, một bức ảnh ố vàng lộ ra, Tiêu Bách cầm bức ảnh bằng hai ngón tay, đầu ngón tay rút ra, trên bức ảnh là ảnh chụp chung của một chàng trai và một người phụ nữ, bối cảnh là cổng trường đại học Liên Minh, giống như ảnh chụp chung của tất cả học sinh và ba mẹ, nụ cười của người phụ nữ xán lạn tự hào, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng không làm giảm vẻ hào hoa của bà.
Tiêu Bách nhìn chăm chú bức ảnh này thật lâu, thật lâu.
......
Phòng khám tâm lý tổ dự án.
Dawson nhìn thời gian sắp tan làm, nhàn nhã hiếm có mà pha cho mình một tách cà phê, gần như tham lam tận hưởng buổi chiều rảnh rỗi hiếm hoi này.
Chết thật, vốn dĩ ông chỉ đến giúp đỡ Tiêu Bách một việc, xem như trả ân tình trước đây, tưởng rằng giúp xong việc là có thể rời khỏi tổ dự án này, dù sao ông cũng là tiến sĩ khoa học xã hội nhân văn, cũng không giúp được gì ở phương diện nghiên cứu thí nghiệm.
Nhưng ai mà có dè, thăm dò mới vừa kết thúc, đã lại nổ ra vấn đề tâm lý của nhiều nhân viên thực nghiệm ở tổ dự án, khiến Dawson bị buộc phải nhận việc chính thức, gần như mỗi ngày đều có người tới văn phòng của ông khóc lóc kể lể áp lực quá lớn, cả ngày làm hốc cây, bản thân Dawson cũng không tốt lắm.
Còn may, nhờ bọn Đường Tiếu ra thành quả mà bầu không khí trong tổ dự án tốt hơn nhiều, kéo theo người đến tìm Dawson cũng giảm bớt, cuối cùng ông cũng có thời gian tận hưởng cuộc sống.
Đương lúc Dawson thong thả ung dung pha cà phê, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
“… Vào đi.” Dawson bất đắc dĩ pha thêm một ly.
Cửa mở ra từ bên ngoài, một người mà Dawson chưa từng gặp trước đây nhưng có hơi quen mắt bước vào, cao khoảng 1m7, đeo kính, là hình tượng mọt sách theo nghĩa truyền thống, nhìn ông có chút dè dặt.
“Ngồi đi, cậu đừng căng thẳng, ở đây cậu có thể nói thỏa thích, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài chuyện xảy ra trong phòng này.” Dawson rót cho người đến một tách cà phê, ra hiệu hắn có thể ngồi trên sofa.
Người nọ ngồi xuống vị trí Dawson chỉ, hai tay đặt lên đầu gối một cách nề nếp, ngồi rất thẳng, nét mặt vẫn rất cứng đờ.
Thoạt trông khá căng thẳng.
Dawson nghĩ thầm, thành thạo nở một nụ cười trấn an: “Thư giãn đi, được chứ, cậu có muốn uống một tách cà phê không, là hạt cà phê được vận chuyển bằng đường hàng không từ Liên Minh, hương vị rất ngon.”
Nghe vậy, hắn bắt chước động tác của Dawson, cầm chiếc cốc lên nhấp một ngụm nhỏ, dường như là bị đắng, lập tức đặt chiếc cốc xuống, lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Dawson: “… Viên đường và sữa bò ở bên kia, có thể tự mình thêm, à mà tôi còn chưa hỏi tên cậu.”
“Stejun, gọi tôi Stejun là được.” Stejun buông ly, cũng không thử thêm sữa bò và đường vào trong nữa.
“Ok, Stejun,” Cái tên thật kỳ lạ, Dawson nghĩ thầm, “Vậy hôm nay cậu đến đây là gặp phải khó khăn gì sao, có thể nói với tôi bất cứ chuyện gì, có lẽ tôi có thể giúp cậu tham khảo, ồ tất nhiên trên nghiên cứu khoa học thì thôi, cậu biết đấy, khoa học xã hội nhân văn chúng tôi chỉ duy không có cách đối với sự việc ngoài con người, haha.”
Dawson đang nói một câu đùa trong giới học thuật của Liên Minh, nhưng người đối diện dường như không get được, nói một cách có trật tự: “Vấn đề tôi gặp phải có liên quan đến con người.”
“… Ồ ồ, vậy xin nói.”
Dawson đã chuẩn bị sẵn đối mặt với toxic liên quan đến không làm được thí nghiệm/số liệu không tốt/thầy hướng dẫn gây áp lực vân vân từ nô lệ nghiên cứu khoa học, kết quả sau khi người đối diện im lặng thật lâu thì nói: “Người tôi thích giận tôi, không ngó ngàng đến tôi, tôi nên làm gì bây giờ?”
Dawson: “…?”
Chờ chút, là liên quan đến yêu đương???
“Sao vậy? Những người đó nói chuyện gì cũng có thể thương lượng với ông?”
Thấy Dawson im lặng hồi lâu không có phản ứng, 428 khó hiểu nói.
“Khụ khụ! Quả thật là vậy, chờ một chút.” Dawson không khỏi ấn trán, mặc dù trong Con Mắt Thứ Ba không cấm yêu đương, cũng có không ít nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm tìm được nửa kia rồi kết duyên vợ chồng.
Được rồi... cặp đôi cãi nhau đến tìm ông xin ý kiến, cũng coi như bình thường đi, tuy rằng trong ấn tượng của ông hầu hết người làm nghiên cứu khoa học đều là chó độc thân, một bộ phận nhỏ người quen bừa bãi.
“Được rồi, trước nói vì sao cậu ấy tức giận đi.”
“Tôi không biết,” 428 thành thật trả lời, “Tôi không biết vì sao em ấy lại tức giận, rõ ràng trước đó còn ổn lắm.”
Cốt truyện thật kinh điển, cãi nhau nhưng không biết đối phương tức giận vì việc gì. Dawson nghĩ thầm: “Nếu không cậu liệt kê những gì đã làm gần đây trước, có lẽ theo góc nhìn của cậu thì không có chuyện gì, nhưng ở trong mắt đối phương thì có bị xúc phạm.”
Nghe vậy, 428 chìm vào trầm tư, sau đó nói: “Gần đây tôi đang phối hợp với công việc những người khác.”
Dawson: “Ừm.” Làm thí nghiệm à.
“Chờ sau khi kết thúc thì đi theo em ấy trở về.”
Ở cùng nhau? Tiến độ đã đến sống chung rồi à.
“Nhìn em ấy ăn.”
Đôi người yêu hẹn hò?
“Nhìn em ấy tắm.”
Dawson: ? Hình như có hơi kì kì.
“Nhìn em ấy đi vào giấc ngủ.” 428 nói, có phần thẹn thùng nói tiếp, “Còn nhân lúc em ấy ngủ cùng chui vào trong ổ chăn, lúc em ấy ngủ thật sự rất yên tĩnh, có số động tĩnh cũng sẽ không có phản ứng.”
Dawson không nhịn được hỏi: “Xin lỗi xin cho phép tôi hỏi một câu, bắt đầu từ giai đoạn nào, cậu ấy có nhận thức được sự hiện diện của cậu không?”
428 kì lạ nhìn ông một cái, nói một cách đương nhiên: “Tất cả giai đoạn.”
Dawson: !??!?!
Dawson không hiểu, nhưng chịu chấn động vô cùng, chờ chút, đây không phải phạm tội hả??
“Đối tượng mà cậu nói kia, cậu ấy thích cậu không?”
“Em ấy chưa từng nói như vậy với tôi.” 428 nói với vẻ mất mát.
Nghe đến đó, Dawson đã đặt tay lên nút báo án.
“Nhưng trước đây em ấy cho phép tôi hôn em ấy,” 428 nói thêm, ánh mắt sáng lên một thoáng rồi lại ủ rũ, “Nhưng sáng hôm nay, lại nói không thể.”
Dawson ngập ngừng rút tay về, cho phép hôn nhưng không thừa nhận tình cảm, sao nghe có hơi giống hoạt động thường ngày của nhóm ông chủ ao cá bà hoàng vựa hải sản trong giới học thuật vậy? Không chắc lắm, nghe tiếp coi sao.
“Cậu ấy có nói qua vì sao không thể không?”
428 ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Không biết, em ấy không chịu nói, đuổi tôi đi.”
Có thể là phát hiện chuyện cậu làm trước đó rồi. Dawson nghĩ thầm, cũng bèn nói một cách uyển chuyển: “Cậu có nhận thấy rằng hành vi bám đuôi kiểu này có hơi không tốt lắm không? Đây là trái với ý muốn của đối phương, hầu hết mọi người đều sẽ cảm thấy khó chịu, có lẽ cậu ấy đã phát hiện ra việc cậu làm nên mới xa cách cậu.”
“Không thể nào, em ấy sẽ không phát hiện đâu.”
Dawson:… Càng muốn báo cảnh sát!
“Nhìn xa hơn, cho dù cậu ấy thực sự không phát hiện, chẳng lẽ cậu không cảm thấy như vậy không tốt lắm à,” Dawson cố gắng khuyên bảo, “Con người đều cần một cảm giác khoảng cách nhất định, có lẽ cậu ấy tức giận là vì cậu ấy cảm thấy bị cậu quấy rầy quá mức, có đôi khi cho dù là người yêu cũng cần sự riêng tư nhất định.”
Thấy 428 nghe lọt được, Dawson không ngừng cố gắng: “Hay là cậu trước giữ một khoảng cách với cậu ấy, rồi xem phản ứng của cậu ấy, có đôi khi kéo giãn khoảng cách ngược lại sẽ tạo ra sức hấp dẫn mới, cậu cũng có thể suy nghĩ lại nên theo đuổi cậu ấy sao cho đúng. Chẳng lẽ cậu không muốn có một ngày có thể ngủ chung với cậu ấy một cách quang minh chính đại à?”
Một đoạn lớn trước đó 428 cũng không nghe vào, nhưng một câu cuối cùng khiến ánh mắt hắn sáng lên.
“… Nhưng nếu kéo giãn khoảng cách rồi, em ấy vẫn giận thì làm sao?”
“Tôi không có nói cách như vậy nhất định hiệu quả, nhưng nếu không được, vậy cậu có thể đến tìm tôi tiếp, hoặc là cậu đi hỏi trước một chút cậu ấy tức giận là vì gì, chúng ta lại bàn bạc nên làm gì tiếp, tôi sẽ vẫn luôn ở đây giúp cậu, yên tâm đi.”
Dawson kiệt lực kéo một đoạn tình cảm vặn vẹo về quỹ đạo.
Quá khó khăn, rõ ràng chính ông cũng là chó độc thân, công việc này thật không dễ làm mà.
Lời tác giả:
Dawson: Cố gắng kéo tình cảm vặn vẹo về quỹ đạo (×)
Bị càng nhiều thao tác khác người làm sốc xịt keo (√)
Dawson: Nhìn thấy bi.ến th.ái sống nè cả nhà ơi.
– Góc chú thích:
1. Nuclease ngón tay kẽm là các enzyme giới hạn nhân tạo được tạo ra bằng cách kết hợp miền liên kết DNA của ngón tay kẽm với miền phân cắt DNA
2. Nuclease tác động giống như chất kích hoạt phiên mã
- Một công cụ kỹ thuật di truyền trong đó một phần của protein nhận biết một trình tự DNA cụ thể và phần khác cắt DNA. Trình tự DNA dài hơn được nhận biết bằng cách nối một loạt các miền liên kết DNA nhỏ hơn lại với nhau. Miền liên kết DNA này được hợp nhất với một nuclease để cắt DNA gần đó.
3 UltraNuclease (nuclease phổ quát), còn được gọi là endnuclease không hạn chế và nuclease phổ rộng; là một endnuclease không đặc hiệu có nguồn gốc từ Serratia Marcescen, có thể cắt giữa bất kỳ nucleotide nào trong chuỗi, tiêu hóa hoàn toàn axit nucleic thành 5'-monophosphate oligonucleotide có chiều dài 2-5 bazơ, có thể được xử lý trong nhiều điều kiện (Urê 6 M, Guanidine HCl 0,1 M, ...
4. Kỹ thuật chỉnh sửa gen là kỹ thuật chèn, xóa, thay thế và các sửa đổi khác đối với trình tự gen chứa thông tin di truyền. Những thay đổi trong trình tự gen có thể ảnh hưởng đến sự biểu hiện của protein và chức năng quan trọng của protein là điều chỉnh các hoạt động sống, do đó những thay đổi trong trình tự gen thậm chí có thể ảnh hưởng đến các hoạt động si.nh lý và sinh hóa của toàn bộ cơ thể, chẳng hạn như bệnh thiếu máu hồng cầu hình liềm và hội chứng Down. , bệnh bạch tạng, mù màu, bệnh máu khó đông và bệnh megalencephaly, v.v.