Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 68

Vào ngày buổi báo cáo.

Có đoạn thời gian Con Mắt Thứ Ba không tổ chức buổi báo cáo cá nhân của học giả, chủ yếu là mùa đông thời tiết rét lạnh, con đường đi lại giữa Liên Minh và Con Mắt Thứ Ba không dễ đi, nếu không phải nghiên cứu đặc biệt trọng đại, người khác cũng sẽ không đến.

Nhưng hiện tại, quả thật có nghiên cứu trọng đại ra lò.

Giới học thuật và thế giới bên ngoài chung quy có ngăn cách, cửa kỹ thuật chỉnh sửa gen này lúc trước cũng rất được coi trọng ở Liên Minh, rất nhiều học giả đều cho rằng đây sẽ là bước đầu tiên để nhân loại tới gần Vua Nấm, nhưng đáng tiếc bị cuốn vào đấu tranh chính trị, nghiên cứu tốt đẹp bị niêm phong.

Mấy năm nay Liên Minh cũng không phải hoàn toàn không chạm vào lĩnh vực này, chỉ là đều đang làm âm thầm lặng lẽ, không dám công khai nữa, có vết xe đổ của Tiêu Bách, cũng không có học giả nổi tiếng nào còn dám lãnh đạo dự án, không ngờ vậy mà bị học giả Con Mắt Thứ Ba nghiên cứu ra trước tiên.

Tuy rằng hiện tại Liên Minh không thể nghiên cứu quang minh chính đại, nhưng tới tham gia hội nghị học thuật vẫn có thể, không chỉ học giả, ngay cả phóng viên cũng tới.

Một phóng viên nhỏ đang mân mê cameras của mình, thỉnh thoảng chụp nhóm học giả vào địa điểm, liếc nhìn tư liệu sống mình tích lũy, không kìm được mỉm cười vừa lòng.

“Ui, xem kìa, là Tiêu Bách!” Đột nhiên, đồng nghiệp của anh ta dùng khuỷu tay huých huých anh ta, chỉ hướng bên kia.

Ánh mắt phóng viên nhỏ sáng ngời, vội vàng nhắm màn ảnh qua đó ngay.

Cho dù Tiêu Bách rời khỏi Liên Minh, độ thảo luận về y vẫn cao không hạ, dù sao đường đời của vị học giả này quả thật có thể gọi là truyền kỳ, bất kể là tiếp nhận nghiên cứu cấm kỵ về chỉnh sửa gen vì cứu mẹ, trở thành nhà khoa học điên cuồng, trốn khỏi Liên Minh, hay là sau đó thuốc Chậm Chạp giới nấm thành công đoạt được giải Nobel, vẻ vang trở lại Liên Minh lãnh thưởng, đều rất có sắc thái truyền kỳ, tóm lại nếu nói trong giới nghiên cứu khoa học có ai ngoài vòng nhất, và luôn là chiếm cứ trung tâm của đề tài, không ai khác ngoài Tiêu Bách.

Ngay cả thành quả hội nghị học thuật này, ban đầu cũng là từ dự án của Tiêu Bách mở ra.

Dưới màn ảnh của phóng viên nhỏ, Tiêu Bách chủ động đi về phía hiệu trưởng của đại học Liên Minh, hiệu trưởng cũng đứng dậy bắt tay với Tiêu Bách:

“Tôi biết mà, cậu sẽ không để cửa kỹ thuật này từ đây bị đóng băng.”

“Không phải tôi nghiên cứu ra,” Tiêu Bách lắc đầu, “Là học trò của tôi.”

“Thôi đi, tên của cậu còn treo trên liên hệ kìa, nói nữa, là học trò của cậu, bộ chẳng lẽ cậu sẽ không đi hướng dẫn sao?” Hiệu trưởng không để bụng, ông cho rằng đây là Tiêu Bách nói khiêm tốn thôi, hoặc là xuất phát từ một số nguyên nhân bóng ma tâm lý, làm Tiêu Bách tránh phía sau màn.

Nhưng mà Tiêu Bách lại ngữ điệu trịnh trọng: “Tôi quả thật cung cấp hướng dẫn, nhưng giống như tôi đã đánh dấu trên tác giả luận văn, học trò Đường Tiếu của tôi đóng góp cống hiến lớn lao, đây không chỉ là nghiên cứu của tôi, cũng là thành quả của cậu ấy.”

“Cậu nghiêm túc?” Nghe thấy y nói như vậy, hiệu trưởng cuối cùng cũng tin một chút, với nhận thức của ông đối với Tiêu Bách, chỉ duy trên học thuật, đối phương sẽ không nói dối, cũng không cho phép ai đi cửa sau.

“Đường Tiếu, là tác giả của bài cơ chế ăn cơm của Bào tử Vua Nấm lúc trước kia sao?” Lúc này một giọng nói truyền đến từ bên cạnh, Tiêu Bách giương mắt nhìn lại, phát hiện còn là một người quen.

“Anh đã xem bài luận văn kia?” Hiệu trưởng mới lạ hỏi, “À đúng rồi, anh cũng thuộc lĩnh vực này, đương nhiên sẽ chú ý đến.”

“Còn phải khéo hơn anh tưởng tượng, ban biên tập Tự nhiên gửi bản thảo cho tôi xem xét,” Joel cười nói, “Đó quả thật là một bài luận văn vô cùng thú vị, thế cho nên tôi có ấn tượng rất sâu sắc đối với tác giả thứ nhất, không ngờ lần này cậu ấy lại làm ra một tin tức lớn?”

“Tác giả giải quyết một trong ba nghi vấn lớn về giới nấm kia á?!” Người đàn ông ngồi sau bọn họ một hàng tức thì kêu lên, “Đều là bởi vì cậu ấy, nghiên cứu tiến hành cả một năm của tôi ngâm nước nóng! Vốn cho cho rằng người đưa ra kết luận cuối cùng sẽ là tôi!”

“Là cậu Đường Tiếu kia à.”

“Thảo nào lúc tôi xem danh sách tác giả cứ cảm thấy quen mắt.”

Âm thanh trò chuyện của Tiêu Bách bọn họ không lớn không nhỏ, có thể ngồi ở hàng này đều là nhân sĩ có liên quan đến lĩnh vực, lúc Tiêu Bách và hiệu trưởng nói chuyện phiếm họ đã chú ý tới, không nhịn được bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

Đối với đám nhà khoa học này mà nói, bạn nói tên chưa chắc họ có thể nhớ ra đúng, nhưng bạn vừa nói luận văn, ký ức thức đêm đọc văn kiện lại đột nhiên thức tỉnh.

“Cậu nói cậu ấy là học trò của cậu?” Hiệu trưởng rất ngạc nhiên, ngay sau đó cảm khái, “Vậy thật đúng là… rất tốt.”

“Tiêu Bách, xem ra cậu sống rất khá ở đây, thế tôi yên tâm rồi.”

Lão hiệu trưởng cũng là một trong những người chứng kiến sự kiện năm đó, ở thời điểm dự luận xôn xao nhất, ông biết rất rõ có bao nhiêu áp lực đè nặng lên Tiêu Bách, một bên là tính mạng của người thân, một bên là chỉ trích của quần chúng, Tiêu Bách vốn đã tới ngưỡng chịu đựng, mà sợi dây này đã hoàn toàn đứt đoạn sau khi cấp cao Liên Minh không gánh được áp lực niêm phong nghiên cứu, người thân ly thế.

Trước khi Tiêu Bách trốn khỏi Liên Minh, đôi mắt thoáng như tuyết dày lạnh sâu băng giá của y, đến nay khiến hiệu trưởng khắc sâu ấn tượng, ông rất lo Tiêu Bách đóng kín nội tâm như vậy, thật sự trở thành loại học giả phá hủy điểm mấu chốt của đạo đức.

Cũng may, nhìn dáng vẻ có vẻ y đã bước ra rồi, còn nhận học trò.

Ngay sau đó lão hiệu trưởng tò mò nói: “Đúng rồi, trước kia học trò của cậu tốt nghiệp đại học nào, Liên Minh sao?”

Tiêu Bách: “Tôi vẫn chưa hỏi việc này, lát nữa tôi hỏi một chút.”

“Hỏi một chút cũng tốt, hôm nay học giả có uy tín và danh dự ở lĩnh vực liên quan của Liên Minh đều tới, có lẽ có người quen trước đây của học trò cậu, hiện tại cậu ấy là học giả của Con Mắt Thứ Ba, về sau muốn gặp người ở Liên Minh cũng không dễ dàng.”

“Vâng, tôi đi hỏi một chút, sắp bắt đầu rồi, ngài ngồi trước đi.”

Tiêu Bách rất nhanh rời khỏi thính phòng, vốn dĩ y cũng chỉ tới chào một tiếng với người quen mà thôi, khoảng cách giữa Liên Minh và Con Mắt Thứ Ba không xa cũng không gần, chỉ có thời điểm hội nghị sự kiện học thuật mới có cơ hội gặp mặt, lần trước gặp vẫn là tại lễ trao giải giải Nobel.

Cách buổi báo cáo bắt đầu chỉ còn khoảng nửa tiếng, Đường Tiếu xem bản thảo phát biểu mấy lần trong phòng sau hậu trường, ngẩng đầu hít sâu.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng quả nhiên vẫn có chút căng thẳng, hôm nay Đường Tiếu cũng thay bộ vest toàn màu đen lúc phát biểu trên tiệc tối khi trước, tóc mái xoã xuống ngày thường cũng được chải lên, lộ ra ngũ quan vượt trội, không có tóc mái che đi, một nốt ruồi lệ nhạt dưới mắt bên phải cũng lộ ra, điểm xuyết dưới mắt đào hoa đa tình, có một hương vị riêng khác.

Ít nhất, nấm nào đó núp trong tối đã không kìm nén được.

Đường Tiếu đang nhắm mắt học thuộc bản thảo, đột nhiên một cánh tay với nước da ngăm ôm lấy eo cậu từ sau lưng, hơi thở ấm áp thổi qua bên gáy.

“Hôm nay Tiếu Tiếu đẹp quá, không muốn cho những người khác nhìn.”

Lời nói chất chứa vị chua ghen tuông này khiến Đường Tiếu bật cười, cậu xoay người nhếch mép cười kéo cánh tay người đàn ông ra: “Anh cho rằng ai cũng nhìn mặt giống anh à? Bọn họ đều là đến vì thành quả nghiên cứu, căn bản sẽ không chú ý tôi trông như thế nào.”

Juntes lặng lẽ lại ngó qua mặt Đường Tiếu, giọng điệu nặng nề: “Mới là lạ, trừ khi bọn họ mù.”

Hôm nay Tiếu Tiếu quá đẹp, quá loá mắt.

Muốn giấu đi.

Nghĩ đến việc người khác cũng sẽ nhìn chằm chằm cậu, Juntes đã hận không thể bao bọc người từ đầu đến chân bằng sợi nấm, ghi chú rõ đây là của mình.

Ánh mắt Juntes tối tăm, đột nhiên trên tay dùng sức, nửa đẩy chàng trai lên mặt bàn, đôi tay hắn chống hai bên sườn chàng trai, vóc dáng cao hơn Đường Tiếu một cái đầu phủ bóng xuống, chỉ có thể thấy rõ đôi đồng tử dọc cam vàng tràn đầy nóng bỏng và khát vọng kia.

Quái vật nhỏ thấp giọng nói: “Muốn khen thưởng.”

“Ở đây?” Nụ cười của Đường Tiếu rốt cuộc không giữ được nữa.

Nơi này là hậu trường, tuy rằng đã đóng cửa, nhưng bất cứ lúc nào cũng có người đi lại bên ngoài, hơn nữa còn nửa tiếng nửa là phải bắt đầu rồi.

“Không được sao?” Giọng điệu Juntes ấm ức, “Tôi đã đồng ý với Tiếu Tiếu hôm nay sẽ rất ngoan.”

Trên thực tế hôm nay không chỉ Đường Tiếu và Tiêu Bách lên sân khấu, còn có Juntes, ừm, tuy rằng hắn lên sân khấu với thân phận vật thí nghiệm, hơn nữa nghiêm khắc mà nói, chỉ có một đoạn ngắn sợi nấm cắt xuống để phối hợp triển lãm, nhưng Đường Tiếu biết việc này không thành vấn đề với Juntes, hắn cũng có thể kiểm soát sợi nấm tách khỏi cơ thể không lâu, vì bảo đảm toàn bộ hành trình sẽ không xảy ra vấn đề gì, mới có thể giao hẹn với Juntes hôm nay không gây rối.

Thực ra cho dù Đường Tiếu không nói, Juntes cũng sẽ không thêm phiền phức cho Đường Tiếu tại thời điểm quan trọng như vậy, huống hồ hắn có thể biến sợi nấm bị cắt đứt thành đôi mắt của mình, bốn bỏ lên năm, hắn đã cùng lên sân khấu với Tiếu Tiếu!

Nhưng có thể chiếm hời, cớ sao không chiếm!?

Đường Tiếu không hề hay biết tính toán trong lòng Juntes, cậu còn có hơi áy náy, ở trong mắt cậu sợi nấm bị đặt trên sân khấu như hàng triển lãm để người dưới sân khấu vây xem, trải nghiệm này cũng chẳng tốt đẹp, nhưng Juntes lại đồng ý.

Để hiệu quả hoàn mỹ nhất.

Nghĩ vậy, trong lòng Đường Tiếu trở nên mềm mại, khẽ nhắm mắt, giữa môi tràn ra một tiếng thở dài: “Động tác nhanh lên.”

Hô hấp của người trước mặt lập tức trở nên nặng nề hơn, môi Đường Tiếu còn chưa kịp khép kín, đã lần nữa bị một ngoại lực khác cường thế cạy ra, cánh tay vốn chống ở hai bên người chàng trai ôm chặt lấy vòng eo cậu, vừa định dùng sức, rồi lại sợ làm nhăn tây trang của cậu, chỉ có thể dời tay lên đè lại ót chàng trai, ngón tay ngăm vào tone nhéo làn da trắng nõn, sự tương phản kinh người, có loại chấn động lòng người thú dữ cắn cổ con mồi.

Năng lực học tập xuất sắc của Juntes cũng phát huy tác dụng ở lĩnh vực hôn môi, trước đây chỉ biết hăng hái li.ếm m.út nước bọt, thô lỗ như dã thú ăn cơm, nhưng chỉ sau vài lần, lại không thầy dạy cũng hiểu làm sao để người dưới thân thêm thoải mái hơn, hắn chỉ nhẹ nhàng liế.m hàm trên Đường Tiếu bằng đầu lưỡi, khiến cho cậu run rẩy bỏ xuống tất cả sức lực, cơ thể mềm nhũn.

Hôn nông mổ nhẹ, khí nóng dường như chậm rãi bốc lên từ cuối dây thần kinh, bên tai chàng trai đã sớm đỏ bừng, đầu lưỡi cũng không tự giác bắt đầu đáp lại Juntes, tiếng nước khe khẽ vang lên trong phòng.

Tựa như nghe thấy được họ hôn nhau nồng nhiệt thế nào, trên má trắng nõn của chàng trai cũng ửng hồng nhạt, mắt kính đã sớm bị Juntes lấy xuống, lông mi phủ lên một tầng ánh nước, mắt đào hoa đa tình sóng mắt long lanh, giống như núi băng hòa tan, đẹp đến kinh người.

Nhưng lúc này, ngoài hành lang truyền tới một tiếng bước chân tới gần.

Tiêu Bách đẩy cửa ra bước vào phòng, liền thấy Đường Tiếu đang sửa sang lại quần áo của mình, quay lưng về phía y.

“Cậu chuẩn bị xong chưa? Lát nữa tôi đi lên trước, cậu còn hai mươi phút.”

“Vâng.”

Giọng nói của chàng trai hơi kì lạ, cổ họng dường như có hơi khàn khàn, Tiêu Bách nhíu mày: “Giọng cậu bị sao vậy?”

“… Không có gì, vừa nãy đang đọc thuộc lòng, có hơi căng thẳng, uống chút nước ấm là được.”

“Cậu xoay qua đây.”

Tim Đường Tiếu đập thình thịch, vội vàng nhớ lại từng chi tiết thí nghiệm, nhiệt độ trên mặt hạ xuống, chậm rãi xoay người, tim đập như trống.

Tiêu Bách nhíu mày nhìn chằm chằm bộ outfit trang trọng này của Đường Tiếu, ánh mắt đảo qua đôi môi có phần đỏ mọng của cậu: “Đây lại không phải tiệc tối, không cần mặc trịnh trọng như thế, cậu còn tô son?”

Son? Đường Tiếu im lặng, lập tức phản ứng lại, à, Tiêu Bách chưa từng yêu đương, vậy không có việc gì.

“Không tô son, quá căng thẳng nên tay lột da chết.” Đường Tiếu bắt đầu nói hươu nói vượn.

Tiêu Bách thật đúng là không nghi ngờ, chỉ nói: “Lần trước là tiệc tối, mặc trang trọng chút không có gì, lần này chỉ là hội nghị học thuật đơn thuần, thật ra cậu mặc áo blouse trắng là được.”

Đường Tiếu lau mặt, sớm biết vậy đã không mặc, vừa rồi còn suýt chút lau súng cướp cò.

“Được, vậy tôi đi thay ngay.”

“Cũng không cần,” Tiêu Bách chợt thay đổi chủ ý, “Bên ngoài còn có phóng viên chụp ảnh, có lẽ vậy hiệu quả sẽ tốt chút.”

“…”

“Đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng chút, thành quả không thành vấn đề.”

“Vâng.” Đường Tiếu trải qua hoảng sợ vừa rồi, căng thẳng cũng bị dọa bay mất, lúc này nhân viên công tác nhắc nhở Tiêu Bách nên lên sân khấu, y liền đi trước một bước, Đường Tiếu yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

Juntes cũng mất tăm, rốt cuộc có thể yên tâm xem bản thảo phát biểu.

Mới vừa nghĩ như vậy, lại có một người tiến vào phòng nghỉ hậu trường.

“Đường Tiếu.”

Đường Tiếu nhìn người tới, mày hơi nhíu: “Lion… anh có chuyện gì?”

Người tới chính là Lion, gã vào một mình, sau khi tiến vào phòng nghỉ thì thuận tay đóng cửa.

Đường Tiếu đã đang cân nhắc có nên gọi bảo vệ ngay bây giờ hay không, gã sẽ không PK một chọi một giữa những thằng đàn ông chân chính với cậu tại loại thời điểm mấu chốt này chứ?

Sau khi Lion thấy lễ phục của Đường Tiếu, trên mặt thoáng sững sờ, nhưng nhanh chóng hồi hồn lại, trên mặt lại đeo lên mặt nạ đạo đức giả: “Thật ra tôi tới để xin lỗi cậu, giữa chúng ta hình như tồn tại hiểu lầm rất sâu.”

“Xin lỗi?” Đường Tiếu kinh ngạc.

“Đúng vậy, nghĩ kỹ lại, thật ra chúng ta cũng không có xung đột ích lợi quá lớn, trước đây là tôi không biết ăn nói, nhưng thật ra tôi không có ác ý lớn như vậy đối với cậu, tôi xin lỗi cậu vì những lời nói và việc làm bốc đồng ngày trước.”

Vẻ mặt Lion chân thành, thậm chí còn khom lưng cúi người với Đường Tiếu, cụp mi rũ mắt, ít nhất bề ngoài làm rất hợp lý.

Đường Tiếu hơi muốn cười, trước không đề cập tới sách lược nhiệm vụ nghĩa vụ kia, lúc ra ngoài căn cứ cậu đã thật sự gặp phải nguy hiểm, cũng cạch mặt rồi, chẳng lẽ còn đường sống cứu lại?

Thấy mặt Đường Tiếu lộ vẻ khinh thường, Lion nhắc lại lần nữa: “Là thật đấy, chính sách nhiệm vụ nghĩa vụ thật sự không có cố ý nhằm vào một mình cậu, vốn hệ thực vật xung quanh cũng cần cập nhật tư liệu, nếu không tin cậu có thể tự mình điều tra, ngoại trừ điểm này, tôi cảm thấy giữa chúng ta cũng không có xung đột đặc biệt nghiêm trọng.”

Từ cá nhân gã mà nói, thật ra Lion cũng không muốn cúi đầu với đám làm nghiên cứu khoa học này, nhưng thế mạnh hơn người, lão già huỷ bỏ địa vị lâm thời của gã, từ thái độ ông thể hiện ra, những người khác cũng bắt đầu tránh xa gã, nếu không muốn bị loại trừ hoàn toàn khỏi vòng trung tâm, Lion chỉ có thể thực hiện thay đổi.

“Đừng chọc tôi cười chứ, không có xung đột nghiêm trọng?” Đường Tiếu cười khẩy nói, “Anh cho rằng tôi không biết sao, con thú tuyết mai phục kia lại giải thích thế nào?”

“Cái gì?” Lion sửng sốt, “Thú tuyết?”

“Còn giả vờ?” Đường Tiếu híp mắt, “Không phải anh sắp xếp một con thú tuyết ở khu vực thu thập thực vật của tôi à? Đương nhiên anh nhất định sẽ không thừa nhận.”

“… Tôi không biết cậu đang nói gì, nhưng cậu nghĩ lại xem, Tiêu Bách đã bắt đầu liên thủ với Phong Thư Vận đối kháng tôi trong căn cứ sau khi cậu rời căn cứ, nếu cậu chết ở bên ngoài, có chỗ tốt gì đối với tôi?” Nhắc đến mưu hèn kế bẩn, đầu óc Lion nhảy số rất nhanh, “Tiêu Bách sẽ cắn chết là tôi động tay, những người khác cũng sẽ nửa tin nửa ngờ, bởi vì tôi quả thật trở mặt với cậu, cũng là tôi thúc đẩy thực thi chính sách… tại sao tôi phải làm đến rõ ràng như vậy?”

Đường Tiếu nhíu mày, lúc ấy cậu đã nhận định là Lion làm, bởi vì sau đó bị Vua Nấm phân tâm, không có thời gian so đo việc này, nhưng hiện tại nghĩ lại, quả thật có hơi quái lạ.

Nhưng không phải Lion, lại là ai?

Thấy Đường Tiếu nhíu mày trầm ngâm, Lion tiến lên một bước: “Tôi thật sự không biết về thú tuyết, cũng không phải tôi làm, tôi sẽ phái người đi tra, tôi hy vọng cậu có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút kiến nghị của tôi, giữa chúng ta không có thù hận gì không giải được đúng không?”

“Anh chờ đã, đừng đến gần như vậy.”

“Không phải cậu ấy nói đừng đến gần như vậy rồi à?”

Một giọng nói lười biếng vang lên từ đằng sau Lion, giữ lấy vai gã: “Ngài Lion, ngài vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn.”

Sắc mặt Lion sầm xuống, xoay người nhìn người đeo mặt nạ không mời tự đến này: “Ai bảo cậu tới đây?”

“Hửm, ngài không biết sao,” người đeo mặt nạ nói, “Tôi được cử đến làm vệ sĩ của vị này đấy.”

“Tôi chỉ đang nói chuyện phiếm với cậu ấy thôi.”

“Ừm ừm, vậy xin hãy duy trì một khoảng cách an toàn đi, không nhìn thấy tiến sĩ Đường Tiếu rất cảnh giác anh à, ngài Lion.” Người đeo mặt nạ nói, “Hơn nữa cậu ấy cũng sắp lên sân khấu rồi, có chuyện gì, các anh hẵng nói tiếp sau khi kết thúc buổi báo cáo.”

Tiến sĩ Đường Tiếu.

Đường Tiếu nhịn xuống thôi thúc nhếch lên khóe môi, nhưng không thể không nói, quả thật có hơi sướng, được rồi, cậu chỉ để ý chỉ có mình không có học vị tiến sĩ thôi.

Tuy rằng không phải hiện thực, nhưng ít ra hiện tại sướng tê người.

Lúc này trên sân khấu bên ngoài cũng truyền đến tiếng vỗ tay, Lion biết lúc này không có cách nào như nguyện, nhưng vẫn giữ phong độ nói tiếng xin lỗi với Đường Tiếu, cuối cùng nhìn thoáng qua người đeo mặt nạ, lập tức rời khỏi hậu trường.

Đường Tiếu nhìn bóng lưng gã, còn đang suy nghĩ chuyện trước đó, người đeo mặt nạ khẽ cười nói: “Tuy rằng gọi là Lion (sư tử), nhưng thật ra là một con rắn độc cơ.”

“Tiến sĩ Đường, ngài không sao chứ?”

“Không có gì.” Đường Tiếu lấy lại tinh thần, cảm thấy giọng nói của người đeo mặt nạ khá quen tai, “Anh là người ở buổi báo cáo lúc ấy…”

“Đúng vậy,” người đeo mặt nạ nhún vai, “Không ngờ chúng ta có duyên như vậy đó, lần này tôi được cử tới làm vệ sĩ của ngài, ôi, thật là sông có khúc, người có lúc…”

Ánh mắt anh đảo qua bộ trang phục trang trọng này của Đường Tiếu, còn có tốc độ leo lên như ngồi tên lửa trong một năm ngắn ngủi, trước mắt hiện lên bóng dáng lẻ loi, một mình đứng trong đại sảnh chờ chết của cậu không lâu trước đây, không khỏi cảm khái: “Cậu hiện tại, tôi cũng phải tôn trọng gọi một tiếng tiến sĩ Đường, chúc mừng.”

“Cảm ơn,” Đường Tiếu nhìn người đeo mặt nạ, mảnh nhỏ của cung điện tư duy hiện lên trước mắt cậu, “Chúng ta không chỉ gặp mặt lần đó thôi nhỉ, còn có phòng giải phẫu, cầu viện lúc tôi rời căn cứ.”

“Không sai, đều là tôi.” Người đeo mặt nạ cười, “Chúng ta thật đúng là có duyên.”

“Ừm.”

Tầm mắt Đường Tiếu dừng ở chiều cao, hình thể của anh, số liệu cậu nhìn ra hiện giờ về thực tế cũng sẽ không có chênh lệch quá lớn, mà giọng nói quen thuộc này dần dần trùng khớp với một người: “Vô cùng cảm ơn ân cứu mạng khi trước, nếu có thể, tôi có thể xem gương mặt dưới mặt nạ của ngài không?”

“Hửm?” Người đeo mặt nạ kinh ngạc.

“Tôi muốn nhớ kỹ mặt của ân nhân cứu mạng,” Đường Tiếu nhẹ giọng nói, “Có thể chứ, hay là bộ đội người đeo mặt nạ các anh có quy định gì?”

“Vậy thì thật ra không có, có thể thì có thể…” Người đeo mặt nạ kéo dài giọng, nói như trêu ghẹo, “Nhưng tôi trông đẹp trai lắm, tôi sợ cậu yêu tôi.”

Đường Tiếu: “…”

Từ từ, hóa ra anh là kiểu tính cách này sao.

Vốn cho rằng giống, có lẽ là cậu đã đoán sai rồi.

“Ha ha,  nói đùa với cậu thôi.” Người đeo mặt nạ nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của cậu, thoải mái cười nói, “Sẽ cho cậu xem, nhưng chờ buổi báo cáo kết thúc đi, cậu nên lên sân khấu rồi!”

Đường Tiếu bừng tỉnh, bất tri bất giác đã đến thời gian.

“Đi thôi,” người đeo mặt nạ nói, “Tôi sẽ ở dưới sân khấu bảo vệ cậu, yên tâm.”

Đường Tiếu hít sâu, gật đầu, đi đến bên hông sân khấu dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác.

Vừa lúc lúc này Tiêu Bách ở trên sân khấu nói:

“Như vậy, thời gian kế tiếp giao cho học trò của tôi, Đường Tiếu, cậu ấy là người chủ đạo cũng là người thúc đẩy kỹ thuật này… không khoa trương khi nói, cậu ấy càng hiểu biết thành quả này hơn tôi, để cho cậu ấy giải thích chi tiết cho mọi người vậy.”

Tiêu Bách đi về phía lối ra, vừa vặn lúc này Đường Tiếu đi lên sân khấu, hai người trao đổi ánh mắt, vốn dĩ họ đều có microphone phát biểu của mỗi người, nhưng vào khoảnh khắc này, Tiêu Bách thay đổi chủ ý, đứng trước người Đường Tiếu, cài microphone lên cổ áo cậu.

“Kế tiếp, là thời gian của cậu.” Tiêu Bách nhìn vào mắt Đường Tiếu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu.

Tôi giới thiệu cậu cho bọn họ, mà cậu cũng sẽ đi ra thế giới.

“Cảm ơn.” Đường Tiếu trịnh trọng gật đầu, lướt qua người Tiêu Bách, một mình đứng ở tiêu điểm chú ý của đám người.

Đây không phải lần đầu tiên, chẳng qua quy mô lần này lớn hơn nữa, nhiều học giả nổi tiếng hơn.

Bọn họ đều đến vì thành quả mình nghiên cứu ra.

Nghĩ vậy, tim Đường Tiếu đập nhanh hơn, lại không phải kiểu căng thẳng đầu óc trống rỗng, ngược lại, cậu bắt đầu hưng phấn.

“Vô cùng cảm ơn các vị không ngại ngàn dặm xa xôi đến đây, nhưng tôi bảo đảm chuyến đi này của mọi người rất đáng giá, bởi vì đây quả thật là một kỹ thuật vượt thời đại, cũng giống như máy hơi nước, máy tính vậy, đây sẽ là ‘cách mạng công nghiệp’ khoa học đời sống, từ đó chúng ta sẽ cởi bỏ mật mã sinh mệnh, thậm chí thúc đẩy tiến hóa của nhân loại…”

“Đầu tiên, xin cho phép tôi giới thiệu cho mọi người về kỹ thuật này — FSCG-SPL, đến từ chính công năng sàng lọc gen và tái tổ hợp của Bào tử Vua Nấm, bởi vậy được gọi là vậy, mọi người đều biết, Vua Nấm và bào tử của hắn đều trang bị một loại năng lực có thể tự do sàng lọc cũng như chỉnh sửa gen của mình và sinh vật khác, thậm chí bởi vì phần năng lực này, Vua Nấm còn có được giáo phái, được tôn sùng là thần minh…”

Phối hợp giải thích của Đường Tiếu, trên sân khấu còn triển lãm một đoạn ngắn sợi nấm của Juntes, đương nhiên, là được bao vây kỹ bằng vật liệu chuyên dụng, trong suốt lại kiên cố lạ thường, bảo vệ an toàn của người dưới sân khấu.

Juntes không hề chia cho bên dưới dù một ánh mắt, cả thân lẫn tâm hắn đều đã bị Đường Tiếu trên sân khấu hấp dẫn.

Sự tự tin của cậu, hưng phấn của cậu, thần thái thản nhiên tự tin của cậu.

Tri thức gì đó, hoàn toàn không tiến vào trong óc Juntes, trong tim trong mắt hắn, chỉ có linh hồn loá mắt mà lộng lẫy này.

Đây là người hắn yêu.

“Mà nếu thần là thần linh, vậy chúng ta không hề nghi ngờ, chính là Prometheus đánh cắp quyền của thần*!”

Đường Tiếu nhìn dưới sân khấu, vô số đôi mắt đều nhìn cậu, có lẽ họ là chuyên gia lĩnh vực nào đó, hoặc là phóng viên truyền thông, đèn tụ sáng và cameras đều nhắm ngay một mình cậu. Cong khóe môi, trong ánh mắt lập loè trí tuệ và dã tâm: “Chúng ta sẽ thuần phục ‘Mồi Lửa’, chúng ta sẽ sáng lập ra… hy vọng mới của nhân loại.”

Phóng viên nhỏ cảm nhận được, anh ta lập tức ấn màn trập, chụp được bức ảnh này, hơn nữa trong nháy mắt này, đã nghĩ kỹ nên viết kèm dòng văn như thế nào.

Ái chà, cảm giác ảnh mình chụp được sấp lên trang bìa rồi.

Lời tác giả:

Juntes, một ghế vip ở mức độ nào đó, quan sát vợ ở cự ly gần.

– Góc chú thích:

1. Prometheus đánh cắp quyền của thần

Prometheus là con trai của Titan Iapetus và Themis. Ông chính là vị thần tạo ra con người từ bùn đất và đánh cắp ngọn lửa thần thánh để trao cho nhân loại. Zeus rất tức giận nên đã trừng phạt bằng cách xích ông vào tảng đá và cho con đại bàng đến ăn gan ông mỗi ngày.

Trong thần thoại Hy Lạp, Prometheus (tiếng Hy Lạp cổ: Προμηθεύς, có nghĩa là "người biết trước tương lai") là một vị thần khổng lồ, con trai của Iapetus và Themis, anh em của Atlas, Epimetheus và Menoetius. Ông nổi tiếng với trí thông minh và chính ông đã tạo ra loài người (ban đầu là những hình nhân đất sét sau đó ông đã lén Zeus thổi linh hồn vào những hình nhân đó) và chính ông là người giúp đỡ rất nhiều cho con người lúc đó bằng cách ngụy trang giấu đồ ăn (phần ngon nhất) được hiến tế cho Zeus dưới xương và ruột, là người đã ăn cắp ngọn lửa từ thần Helios và trao nó cho nhân loại. Zeus đã trừng phạt ông bằng cách buộc ông vào một tảng đá để một con đại bàng ăn gan của ông hàng ngày, nhưng lá gan cứ ban ngày bị ăn thì ban đêm lại tái sinh. Cuối cùng Prometheus đã được Heracles giải thoát khi Heracles làm nhiệm vụ thứ mười một là tìm kiếm những quả táo vàng. Thần thoại về ông xuất hiện trong một vài nguồn tư liệu cổ, trong đó Prometheus được cho là đã đóng vai trò then chốt trong thời kỳ đầu lịch sử của nhân loại.

Bình Luận (0)
Comment