Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 72

Nghiên cứu viên khá mẫn cảm, sau khi thấy cảnh trước mắt này không nhịn được nhỏ giọng nói thầm trong lòng, xem ra vị người phụ trách mới tới này hoàn toàn khác với những người trước… ít nhất ông đã biểu lộ ra ý không quá thích Đường Tiếu.

Nhưng cũng hoàn toàn sẽ không phát triển đến nông nỗi bị cô lập giống với trước đây Đường Tiếu ở phòng thí nghiệm của Bud, gần đây mọi người đều biết Đường Tiếu là học trò của chủ tịch Tiêu Bách lâm thời hiện tại, thứ hai… tổ đề tài của Đường Tiếu làm nghiên cứu khoa học mau, hơn nữa ra thành quả cũng rất lớn, ai cũng biết.

Người muốn gia nhập tổ đề tài của Đường Tiếu nhiều như lông trâu, số người muốn ôm đùi ông lớn cũng đếm không hết, làm sao sẽ có người luẩn quẩn trong lòng muốn đi cô lập cậu chứ?

Những người khác căn bản không care thái độ của vị người phụ trách mới này, vẫn nên làm gì làm đó, thậm chí thái độ đối với ông còn lãnh đạm một ít, không có ai thích người phụ trách mang chính trị văn phòng vào phòng thí nghiệm, chỉ dựa vào điểm này đã biết ông không bằng Tiêu Bách.

Flower cũng biết mình chọc người hận, sau khi chèn ép vài câu dựa theo Lion phân phó thì trốn đi, dù sao ông đã làm mặt ngoài rồi đó.

Lúc này, Đường Thần lại xáp lên từ bên cạnh, mang mặt nạ cũng không ngăn được cợt nhả trong giọng nói của anh: “Vừa nãy tôi tăng thể diện cho cậu đúng không?”

Tăng thể diện?

Đường Tiếu hơi sửng sốt, mới nhớ tới anh đang nói lúc trên tay cậu không tiện trước đó, Đường Thần thay cậu cầm tay Flower.

Bởi vì vấn đề góc độ, Đường Tiếu cũng không thấy cảnh tượng trong mắt anh hiện lên ánh huỳnh quang kia, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười, đây mà tính tăng thể diện cái gì?

Thấy Đường Tiếu không để bụng, Đường Thần nhấn mạnh giọng điệu: “Tôi chính là siêu năng lực giả đó, có tôi bảo vệ cậu, bọn họ muốn động thủ với cậu cũng phải ước lượng xem có thể đánh hay không?”

Đường Tiếu nghĩ thầm, nói như vậy Lion nhiều lắm chặn ở kinh phí và trên đề tài của mình, hẳn cũng sẽ không tiến triển đến phân đoạn PK người thật.

Nhưng cậu đương nhiên sẽ không nói ra, dù sao người đeo mặt nạ là tiến sĩ Tiêu cử tới bảo vệ cậu.

Huống hồ…

Cậu cũng quả thật thiếu người này không chỉ một lời cảm ơn.

Đường Tiếu mím môi, buông dụng cụ trong tay, nhìn Đường Thần một cách trịnh trọng: “Cảm ơn.”

Ý cười dưới mặt nạ của Đường Thần cũng sợ tới mức thu lại vài phần: “Ấy, cũng không cần phải nghiêm túc thế, thật ra tôi cũng không làm gì?”

“Không chỉ vừa rồi, còn có rất nhiều lần trước đây, lúc ở phòng giải phẫu cũng là anh đã cứu tôi đúng không, còn có buổi báo cáo của tiến sĩ Phong lần đó, lần ra ngoài căn cứ, đương nhiên còn có buổi báo cáo mới vừa kết thúc gần đây.” Đường Tiếu nói, “Thật ra rất lâu trước đây tôi đã muốn nói lời cảm ơn với anh, chẳng qua nghe Tiêu Bách nói anh vẫn luôn đang làm nhiệm vụ. Hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội, tôi mời anh ăn cơm nhé.”

“Đừng nói nữa, cậu nói như vậy, tôi ngược lại càng cảm thấy không chịu nổi lời cảm ơn của cậu.” Đường Thần hơi mang ý vui đùa nói, “Mỗi lần hình như cũng chưa cứu được bao nhiêu.”

Buổi báo cáo của Phong Thư Vận, công thần lớn nhất là Đường Tiếu, phòng giải phẫu căn bản chính là tiết mục dàn dựng vì sự nghi ngờ của Tiêu Bách, không tính là cứu gì, ra ngoài căn cứ cùng buổi báo cáo mới vừa kết thúc càng thế, Đường Thần tự nhận là cũng không làm gì, cơ bản đều là chẳng giúp ích được gì.

“Aiz, cậu như vậy khiến tôi cũng ngại lừa cậu, như vậy đi, cùng nhau ăn căn tin đi.”

Thấy mặt Đường Tiếu lộ vẻ do dự, Đường Thần vội vàng nói: “Nếu cậu nói muốn mời tôi ăn một bữa hoành tráng gì đó, vậy vẫn đừng cảm ơn!”

Đường Tiếu: “… Vậy được thôi.”

Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa lương tâm sẽ phải cắn rứt rồi. Đường Thần vỗ vỗ ngực mình, nghĩ đến nhiệm vụ mới nhất mà Liên Minh gửi cho anh.

Dalton chết làm cục diện phòng thủ kiên cố ban đầu của Con Mắt Thứ Ba bắt đầu xuất hiện lỏng lẻo, tuy rằng cấp cao Con Mắt Thứ Ba dốc hết sức ngăn chặn tin tức, nhưng Đường Thần vẫn từ dấu vết để lại đã nhận ra điều gì đó bất thường, cấp cao Liên Minh càng là định trực tiếp nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đào góc tường của Con Mắt Thứ Ba.

Nhìn những nhà khoa học này người này xuất sắc hơn người kia mà nước mắt chảy xuống từ khóe miệng.

Liên Minh gần đây vòng học thuật đang thời kì gián đoạn về nhân lực, thật sự rất đói, nhưng danh vọng cá nhân của Dalton quá cao, cho dù đào góc tường cũng rất khó đào nhúc nhích được.

Nhưng hiện tại hình thức không giống nhau, Dalton vừa chết, mắt thấy hệ sinh thái của Con Mắt Thứ Ba có thể sẽ loạn, thế là, Đường Thần lập tức đã nhận được nhiệm vụ nghĩ cách vác Đường Tiếu về Liên Minh.

Thế là giữa trưa, đội ngũ người ăn cơm của Đường Tiếu lại lần nữa lớn mạnh hơn, trước đây cơ bản đều là Rocky và cậu cùng ăn, sau đó thêm Aberke, hiện giờ lại thêm Đường Thần.

Rocky và Aberke đi chiếm chỗ, để bọn Đường Tiếu đi lấy cơm trước, Đường Thần thấy người xếp hàng nhiều, bèn nói với cậu: “Tôi đi lấy giúp cậu, cậu trở về ngồi đi.”

Đường Tiếu gật đầu, vừa quay đầu đã đến máy bán hàng tự động bên cạnh nhà ăn..

Chờ lúc Đường Thần mang theo hai phần cơm trở về, đã thấy trên chỗ ngồi mình đặt một chai nước uống trái cây nhãn hiệu nhỏ mà anh hay uống, sửng sốt một hồi.

“Sao vậy? Anh không thích uống à?” Đường Tiếu mua cho tất cả mọi người, cho Rocky là nước có ga, Aberke là sữa bò, thấy Đường Thần sững sờ tại chỗ, còn khó hiểu hỏi.

“Không có,” Đường Thần nhanh chóng khôi phục giọng điệu ngày thường, đặt một phần cơm ở trước mặt Đường Tiếu, cười hì hì nói: “Vừa lúc là thứ tôi thích uống, chúng ta thật là tâm ý tương thông.”

Đường Tiếu nhìn những món trên khay, hơi ngạc nhiên nhướng mày: “Quả thật tâm ý tương thông.”

Đồ ăn chọn còn là món ngày thường cậu thích ăn.

Chẳng qua Đường Tiếu biết Đường Thần thích uống cái này, là bởi vì anh cả ở hiện thực của cậu chỉ thích uống nó, tuy rằng anh không cho mình biết, cảm thấy thích nước trái cây quá trẻ con, thường xuyên uống lén sau lưng, uống xong còn làm bộ không có việc gì xảy ra, nhưng thật ra đã sớm bị Đường Tiếu nhìn thấu.

Mà Đường Thần biết Đường Tiếu thích ăn gì, tự nhiên là bởi vì anh từng điều tra sau khi tiếp nhận nhiệm vụ.

Tại sao cậu ấy/anh ấy biết mình thích uống/ăn cái này?

Trong lòng hai người đồng thời bật ra thắc mắc này.

Ban đầu lúc ở phòng y tế, bởi vì biểu hiện xa lạ của Đường Thần, Đường Tiếu đã coi anh thành là anh cả ở thế giới song song, hơn nữa không có giao thoa gì với mình, nhưng hiện tại xem ra… cũng không hẳn? Phải thử thôi.

Tại sao Đường Tiếu biết sở thích của mình… phải thử mới được.

Hai người gần như là đồng thời ra quyết định.

Lúc này Rocky và Aberke cũng đã lấy cơm trở về, Rocky mới vừa ăn một miếng, đã thấy Đường Thần đẩy mặt nạ qua một bên, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ chững chạc.

Một tay Aberke còn cầm đùi gà, nhìn đến ngây người: “Hoá ra các anh có thể tháo mặt nạ xuống hả?”

Đường Thần cười nói: “Đương nhiên, không thì ăn cơm kiểu gì?”

“Tôi tưởng rằng các anh sẽ chỉ lặng lẽ ăn sau lưng thôi.”

“Không đến mức vậy đâu,” Đường Thần vừa nói chuyện phiếm, vừa lột vỏ từng con tôm trên đĩa, lột xong sau đó chấm sốt, động tác cực kỳ tự nhiên mà đưa tới bên miệng Đường Tiếu đang vùi đầu ăn, “Cho này.”

Đây là một động tác quá mức thân mật, Rocky ở bên cạnh nhìn mà sắc mặt biến đổi, vừa muốn ngăn cản, thì thấy Đường Tiếu ăn luôn con tôm được đút đến bên miệng với vẻ mặt tự nhiên.

Ở nhà Đường Tiếu không thích ăn tôm, nhưng sẽ ăn tôm lột xong, khi còn nhỏ thường xuyên quấn lấy anh cả lột tôm giúp cậu, lần này hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, cậu nhai tôm trong miệng, chợt chú ý thấy Aberke và Rocky cơm đều không ăn, kinh ngạc nhìn mình.

Sau khi nhận ra không đúng, bên tai dưới mái tóc của chàng trai lặng lẽ đỏ lên.

Nhưng cậu cố gắng bình tĩnh mà quay đầu nhìn lại: “Sao vậy?”

“Không có gì…”

Aberke nghĩ thầm: Vệ sĩ còn có thể làm đến mức này hả? Tốt thật ấy, anh cũng muốn đi xin vệ sĩ! Để siêu năng lực giả lột tôm cho mình!

Rocky nghĩ thầm: Đường Tiếu thích ăn tôm lột sẵn?

Cậu ta nghi ngờ nhìn đĩa đồ ăn của mình, suy nghĩ có nên đi chuẩn bị tôm lột sẵn không.

Đường Tiếu ổn định xong tâm trạng, ánh mắt nhìn về phía Đường Thần càng thêm quái dị, sau đó, cậu lựa ớt xanh mình không ăn sang đĩa của anh: “Ăn nhiều một chút.”

Từ nhỏ cậu không thích ăn ớt xanh, đều là anh cả giúp cậu giải quyết, nếu anh cả này thật sự là anh cả ở hiện thực, nhưng lại không tiện làm rõ với cậu mới giả vờ là người xa lạ, anh hẳn là sẽ ăn nhỉ?

Đường Thần nhìn ớt xanh bỏ vào đĩa đồ ăn của mình, không hề gánh nặng mà ăn hết, ăn xong còn nhếch môi cười với Đường Tiếu: “Cảm ơn.”

Quả nhiên, không sai được! Đây là anh cả của cậu! Đường Tiếu nghĩ thầm.

Quả nhiên… Đường Thần nghĩ thầm, tiến sĩ Đường Tiếu có lẽ thích mình.

Nếu không dựa theo hồ sơ tính cách trước đây của cậu, không có khả năng sẽ tiếp nhận loại trình độ thân mật này, còn hiểu biết sở thích của anh như thế.

Tâm trạng Đường Thần có chút phức tạp, tuy rằng làm nghề này của bọn họ nhất định sẽ tiếp thu huấn luyện tương tự, nhưng phần lớn là gián điệp nữ đi làm loại chuyện này, không ngờ có một ngày thật sự dùng đến những chương trình học huấn luyện đó.

Nhưng dù sao anh cũng chuyên nghiệp, một chút đã điều chỉnh biểu cảm của mình, hơi quay đầu đi, để ánh đèn chiếu sáng góc độ tốt nhất, nhếch môi đưa cho Đường Tiếu một tờ khăn giấy: “Đều ăn dính trên mặt rồi, lau miệng đi.”

Đường Tiếu vô thức đưa tay sờ sờ khóe miệng, nhưng không sờ được gì dơ, vừa định mở rộng phạm vi, lại bị Đường Thần kiềm ngón tay: “Đừng nhúc nhích, để tôi.”

Một tay anh mờ ám nắm ngón tay Đường Tiếu, một tay dùng khăn giấy lau miệng cho cậu, động tác chậm rãi mềm nhẹ, Đường Tiếu hoang mang chớp chớp mắt, không né tránh, sau khi lau xong kéo giãn khoảng cách, cúi đầu tiếp tục ăn cơm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Đường Thần chỉ cười, sau khi lau xong thuận tay vứt khăn giấy đi, chống má nhìn Đường Tiếu ăn cơm từng miếng từng miếng, ánh mắt dịu dàng mà chăm chú, như trong mắt chỉ có thể chứa đựng cậu.

Bầu không khí mờ ám lại kì lạ này, ngay cả Aberke và Rocky ở bên cạnh cũng cảm nhận được, Aberke không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ là trong lòng khiếp sợ, thì ra là thế, chẳng trách động tác mờ ám như vậy… nhưng Đường Tiếu ấy mà thích nam? Cậu ấy vậy mà không phải yêu thích nghiên cứu khoa học?

Cảm giác tự dưng ăn được dưa này, thật kí.ch th.ích.

Rocky siết chặt chiếc đũa, khó hiểu đánh giá Đường Tiếu và Đường Thần, bọn họ quen biết khi nào?

Trong đầu cậu hiện lên một người theo đuổi thần bí của Đường Tiếu trước đó, chính là Đường Thần sao? Nếu như vậy, Đường Tiếu là đồng ý hẹn hò với anh ta ư?

Bọn họ… hiện tại là quan hệ người yêu sao?

Trần nhà nhà ăn, người theo đuổi thần bí thực sự · con nấm nào đó không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm cảnh tượng này, đôi mắt màu cam vàng bỗng nhiên sắc bén hẳn.

Thằng ất ơ từ đâu ra?!

Vậy mà lột tôm cho Tiếu Tiếu, lau miệng, không cần liêm sỉ.

Nhưng mà Tiếu Tiếu tại sao không từ chối QAQ

Đường Thần chợt ngẩng đầu, nhìn chung quanh, hơi nhíu mày, sao vừa rồi cảm nhận được một luồng sát khí?

“Đúng rồi, nghe nói anh cũng họ Đường?” Đường Tiếu cũng không chịu được ánh mắt kiểu này của anh cả, sao mà cảm giác quái quái, chủ động gợi đề tài, “Thật trùng hợp, tôi cũng họ này.”

“Đúng vậy, nói không chừng rất lâu trước kia chúng ta là người một nhà thì sao?” Đường Thần tự nhiên nói chuyện tiếp theo đề tài này.

Cậu ấy là ám chỉ bọn họ là người một nhà? Ánh mắt Đường Tiếu sáng ngời: “Tôi cũng cảm thấy như vậy, vừa thấy mặt anh đã cảm thân thiết, tôi có thể gọi anh là anh không?”

Nụ cười của Đường Thần không đổi: “Đương nhiên.”

Tiến sĩ Đường, thoạt nhìn lạnh nhạt với người khác, vượt ngoài dự kiến là thích loại hình theo đuổi mãnh liệt? Nhưng việc này quả thật rất có lợi với nhiệm vụ của anh.

“Anh,” Đường Tiếu nhẹ nhàng thở ra, thái độ trở nên thêm tự nhiên thân mật hơn hẳn, “Nhà anh chỉ một mình anh sao?”

Có phải vì giả thiết thế giới này cho nên không chịu nhận cậu không? Còn cố ý thay đổi tính cách?

“Đúng vậy, tôi là một trẻ mồ côi, khi còn nhỏ thú triều công phá tường thành, tôi đã không còn ba mẹ, em trai còn ở trong bụng mẹ…” Đường Thần nói, nụ cười trên mặt ban đầu dần dần thu lại, đôi mắt hiện lên một chút bi thương.

“Xin lỗi.” Đường Tiếu phối hợp thấp giọng nói.

Aberke Rocky vốn lòng tràn đầy hóng hớt cũng thu lại đủ loại ý tưởng trong mắt: “Nén bi thương.”

“Không có việc gì, đã qua lâu lắm rồi.” Đường Thần nhẹ giọng nói, miễn cưỡng lại nặn ra nụ cười, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm Đường Tiếu, “Cậu thì sao? Trong nhà có mấy người vậy?”

“Em… trong nhà có một anh trai, nhưng chúng em rất lâu rồi không gặp.” Đường Tiếu nói, trong giọng nói đều là ám chỉ.

Nhưng Đường Thần lại không thể tiếp nhận được tầng ý tứ này của cậu, nghe thấy Đường Tiếu nói như vậy, trong lòng nhớ lại thông tin điều tra ra được một chút, lại phát hiện không khớp.

Lý lịch của Đường Tiếu vô cùng ‘hoàn hảo’, là hoàn hảo đến không điều tra ra sai sót gì, cậu không phải tốt nghiệp đại học Liên Minh, mà là tốt nghiệp đại học từ một trấn nhỏ khá xa, nhưng trấn nhỏ đã bị phá hủy sau khi cậu tốt nghiệp không bao lâu, lúc sau cậu đi tới Liên Minh, không dừng lại quá lâu đã tới Con Mắt Thứ Ba.

Tư liệu cho thấy cậu là một trẻ mồ côi, lại bởi vì trấn nhỏ đã bị phá hủy nên không thể kiểm chứng.

Tư liệu về cậu không thể chứng thực, cũng không thể ngụy tạo, điểm kì lạ duy nhất chính là Con Mắt Thứ Ba không biết vì sao sẽ chiêu mộ cậu, nói chung phạm vi Con Mắt Thứ Ba nhận người là từ đại học của chính họ, hoặc là đại học Liên Minh, rất ít sẽ nhận người từ địa phương khác.

Nhưng vì sao Đường Tiếu lại nói có một anh trai? Hay là nói chỉ đơn thuần là kéo gần quan hệ?

Một bữa cơm góp nhặt không ít thông tin, ngoại trừ Rocky có hơi khó chịu, tất cả mọi người rất vừa lòng.

Đường Thần một đường hộ tống Đường Tiếu đến ký túc xá, sau đó chỉ chỉ cách vách cậu: “Tôi ở ngay bên cạnh cậu, nếu xảy ra chuyện gì, la lên một tiếng là tôi có thể nghe thấy được.”

“Được, làm phiền anh rồi.”

“Không phiền, công việc mà,” Đường Thần hơi mỉm cười, còn không quên đạo đức nghề nghiệp của mình, “Huống chi, tôi cũng muốn bảo vệ cậu.”

“Anh.” Đường Tiếu có hơi cảm động, trước đây đều là cậu một mình phấn đấu ở tổ chức này, hiện tại rốt cuộc không còn lẻ loi một mình nữa.

“Cảm ơn anh.”

Đường Thần mỉm cười nhìn theo Đường Tiếu đi vào ký túc xá, sau đó thì đi vào phòng mình, đầu tiên là kiểm tra một vòng, xác nhận nơi này không có bất cứ thiết bị điện tử nghe lén nào, theo sau cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Anh lại không biết rằng, sợi nấm dưới sàn nhà anh như bóng với hình, nhìn anh như hổ rình mồi.

Cơ hội tới rồi, chính là hiện tại!

Ngay khi Đường Thần mở vòi sen ra, sợi nấm đột nhiên nổi lên, sợi nấm trong suốt xuất hiện ở nơi anh nhất định phải đi qua.

Đường Thần đang điều chỉnh thử tai nghe, chỉ cảm thấy dưới chân dẫm trúng thứ gì trơn trơn, cộng thêm sàn nhà phòng tắm trơn láng, vô ý ngã một cái.

“Sh —”

“…” Người bên kia tai nghe lập tức ngậm miệng lại, bảo trì im lặng.

Vài giây trôi qua, thấy liên lạc không ngắt, người nọ mới nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Đường Thần duy trì tư thế ngồi trên sàn nhà, không nhúc nhích, trên đôi mắt anh nổi lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt, nhanh chóng bao phủ toàn bộ phòng tắm.

Không có chỗ khả nghi, chỉ nhìn thấy xà phòng trên sàn nhà, không biết là rơi xuống khi nào.

Kỳ lạ.

Bên kia tai nghe lại im lặng, lại thêm hai ba giây phỏng chừng sẽ phải ngắt liên lạc, Đường Thần lúc này mới nói: “Không có gì, bất cẩn ngã.”

“Anh nói tiếp đi.”

“Vậy tôi tiếp tục, sở kiểm tra bên này, vị y tá Sari kia vẫn không mở miệng, nhưng nhìn dáng vẻ cũng chỉ là vấn đề thời gian.” Giọng nói bên kia thấp giọng nói, “Hiện tại Lion trông bà ta rất chặt, không cho bất kì kẻ nào tiếp xúc với bà ta. Hiện tại chúng ta nên làm gì đây?”

“Án binh bất động, đừng bị ai phát hiện, chúng ta không xen vào chuyện này, cũng không muốn bị cuốn vào, đỡ phải bị con ác lang kia giận chó đánh mèo.” Đường Thần nói, “Có tiến triển lại liên lạc.”

“Nhận được.”

Liên lạc ngắn ngủi chỉ đến đây là ngừng, Đường Thần đứng dậy từ trên sàn nhà, bình tĩnh đi ra khỏi phòng tắm.

Mà Juntes yên lặng nghe xong một lúc, rồi lại nhắm mắt lại, truyền ý thức tới sợi nấm khác lan tràn Con Mắt Thứ Ba.

Trong sở kiểm tra.

Lion cả người âm u đi ra từ phòng thẩm vấn, dưới mắt còn mang theo xanh đen, tròng mắt đỏ ngầu, dường như đã rất lâu không nghỉ ngơi đàng hoàng, dường như còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng gào khóc truyền ra từ trong phòng sau lưng.

Nhân viên công tác bên cạnh lập tức phủ thêm tây trang cho gã, cúi đầu khom lưng: “Ngài vất vả rồi!”

“Canh chừng kỹ bà ta, không cho phép bất cứ kẻ nào thăm, càng không thể cho bà ta bất cứ chỗ tự do nào.” Lion nhìn cũng chưa nhìn nhân viên công tác, thong thả ung dung mang bao tay màu đen lên, che khuất vết xanh tím như bị trầy da chỗ khớp xương.

“Ngài yên tâm, chúng tôi đã sớm chuẩn bị xong phòng trắng, cho dù bà ta muốn tự sát cũng không có khả năng.”

Lion tùy ý gật đầu, lại phân phó: “Nếu như người của Tiêu Bách tới…”

“Ngài yên tâm, chúng tôi chỉ sẽ làm theo mệnh lệnh của ngài!”

Lúc này Lion mới vừa lòng gật đầu, lại không yên tâm dặn dò vài câu, tuyệt đối không thể để phe phái của Tiêu Bách gặp y tá, sau đó mới rời đi.

Chờ gã đi rồi, nhân viên công tác mới thả lỏng lại, đã nhiều ngày Lion gần như là đến đây mỗi ngày, bọn họ đều quen vị này luôn rồi, sự tình liên quan đến thủ lĩnh, cấp bậc quan trọng tự nhiên là tối cao, kéo theo người của sở kiểm tra trong khoảng thời gian này cũng vẫn luôn đang tăng ca.

Chờ tan làm, có người hẹn đi uống rượu, những người khác vốn dĩ muốn từ chối, nhưng không thắng nổi khuyên bảo nhiệt tình của người nọ, vẫn đi. Rượu quá ba tuần, trên mặt mọi người đều có men say, nói chuyện liền bắt đầu hùng hồn.

Lập tức, đã có người nói tới chuyện hôm nay, tò mò hỏi: “Lion cảnh giác người của Tiêu Bách như thế, nghi ngờ là Tiêu Bách làm?”

“Nào có,” nhân viên công tác vừa rồi cười nhạo, “Hắn căn bản là vì cuộc bầu cử ba tháng sau, hiện tại là Tiêu Bách chiếm ưu thế, uy vọng ở giới học thuật hắn không sánh bằng, cho nên đều phải sốt ruột tìm ra người đứng sau y tá hơn ai khác, tìm ra thủ phạm cho thủ lĩnh, như vậy hắn mới có thể xoay chuyển lên một bậc trên danh vọng.”

“Cũng đúng,” người nọ nói, “Nhưng tôi nghe nói Lion là con riêng của thủ lĩnh? Có lẽ hắn cũng muốn báo thù cho thủ lĩnh?”

“Con riêng thì thế nào? Anh cảm thấy quan hệ giữa họ sẽ tốt sao, di ngôn của thủ lĩnh chỉ định Tiêu Bách làm chủ tịch tạm thời, nhưng nửa câu cũng chưa nhắc tới Lion,” nhân viên công tác mặt ngoài say khướt, như đã hoàn toàn uống say, không hề cố kỵ mà hét lên, “Nếu tôi là Lion, nhất định hận chết thủ lĩnh!”

“Nói cũng đúng.” Người hỏi cười cười, không hề nói thêm gì, “Tôi đi trước giành toilet.”

“Đi đi đi đi.” Nhân viên công tác ghé vào trên mặt bàn, như đã thần chí không rõ, chờ người này đi rồi, trong mắt lại bỗng nhiên hiện lên một nét tỉnh táo.

......

Vào ban đêm, Lion đang xem xét email, lại đột nhiên chú ý tới có một phần email nặc danh xuất hiện ở hộp thư.

[Xin chào, ông Lion, tôi nghe nói ngài đang phiền não vì chuyện bầu cử, tôi vô cùng thưởng thức năng lực của ngài, cho rằng chỉ có ngài mới có thể dẫn dắt Con Mắt Thứ Ba đi trên con đường chính xác, tôi sẽ giúp đỡ ngài, cũng có thể hứa hẹn để ngài đạt được thắng lợi cuối cùng.]

Lion híp mắt, bên miệng hiện lên một nụ cười khẩy, đầu tiên là mở thiết bị gây nhiễu, sau đó gõ gõ trên vòng tay.

[Tốt nhất ngài đừng lần theo IP của tôi, nếu không hợp tác giữa chúng ta phỏng chừng không thể tiếp tục nữa]

Bàn tay Lion đặt trên bàn phím, nhanh chóng gõ: [Anh muốn gì?]

[Tự nhiên là sự ủng hộ của ngài, có lẽ, còn có báo đáp nho nhỏ sau khi ngài lên làm chủ tịch.]

[Anh cho rằng loại email vu khống này, một ngày tôi sẽ nhận được bao nhiêu không?]

[Tiêu Bách lên làm chủ tịch cũng không có vấn đề gì à?]

Ánh mắt Lion dần dần ngưng lại trên dòng chữ này, biểu cảm bình tĩnh ban đầu lại hiện lên hơi dữ tợn, động tác gõ bàn phím bỗng nhiên tăng thêm.

[Các người làm thế nào bảo đảm?]

[Hợp tác là lẫn nhau, như vậy đi, chúng tôi cung cấp cho ngài mấy tình báo miễn phí, ngài có thể xác nhận thật giả rồi hành động, để trao đổi, chúng tôi hy vọng ngài có thể chèn ép mấy dự án tiến hành hiện tại]

Lần này email còn có mấy file đính kèm, Lion vừa mở ra, thì thấy gói nén bên trong, gã không vội mở ra, mà lấy ra một máy tính mới, chuyển email sang trên máy tính mới, mới mở ra.

Thông tin có quan hệ đến chứng cứ phạm tội của vài học giả, nếu là thật sự, có mấy thứ này có thể dễ dàng sử dụng bọn họ.

Sau đó Lion mặt vô cảm lưu nó lại, định lúc sau đi thử, sau đó mới nhìn sang một email khác mà bên kia gửi đến.

Bên trên tổng cộng có năm dự án, hai cái cấp hai, một cái cấp bốn, một cái cấp ba, còn có một cái cấp năm.

Ánh mắt Lion dừng trên dự án cấp năm, hiện tại dự án cấp năm trong Con Mắt Thứ Ba chỉ có một cái, đó chính là dự án liên quan đến 428 Tiêu Bách đã từng phụ trách, hiện giờ thay đổi thành Flower.

Sợi nấm của 428 yên lặng xuất hiện từ phía sau gã, cũng xem chung với gã.

Năm dự án này không chỉ liên quan đến giới nấm, còn có lĩnh vực khác, chẳng hạn như vi khuẩn và liên quan đến nghiên cứu phát minh vũ khí.

Không nhìn ra bọn họ chân chính muốn nhằm vào dự án nào, lại hoặc là toàn bộ.

Một đám chuột cẩn thận. Lion cười khẩy trong lòng, tùy tay lưu lại.

......

“… Sự việc là như vậy!”

Ở ký túc xá của Đường Tiếu, Juntes kể lại một lần những chuyện xảy ra trong căn cứ hôm nay, nhấn mạnh kể lại chuyện bên phía Lion, cùng với hành vi khả nghi của Đường Thần.

Đương nhiên hắn cũng không phải biết hết, chẳng hạn như chuyện về đám người kia có thể tổn thương Đường Tiếu và thủ lĩnh, dường như phạm vi hoạt động của bọn họ không chỉ ở trong Con Mắt Thứ Ba, còn ở khu vực mù của Juntes.

Thấy Đường Tiếu chìm vào trầm tư, Juntes lập tức bắt đầu mách lẻo: “Tiếu Tiếu, người đàn ông đó tiếp cận em là có mưu đồ khác, em nhất định đừng mắc mưu.”

Đường Tiếu lấy lại tinh thần, hơi căng thẳng hỏi: “Anh ra tay với anh ấy?”

“… Không có.” Làm anh ta ngã không tính ra tay, Juntes nghĩ, còn cố ý mở to đôi mắt vô tội, “Tôi và Đường Thần không giống nhau, sẽ không gây chuyện cho em, tùy tiện giết người.”

… Hắn học được trà như vậy khi nào thế?

Đường Tiếu không kìm được khóe miệng nhếch lên một ý cười, gặp quỷ rồi, vậy mà còn rất đáng yêu: “Ừm, làm rất tốt.” Giơ tay sờ sờ đầu Juntes, sờ mái tóc bạc mượt mà, xúc cảm tốt đến mức không nhịn được sờ nhiều đôi chút, một bên sờ, một bên suy nghĩ.

Cậu cũng không để trong lòng lời chỉ trích của Juntes về anh cả, cậu chỉ biết anh ở bộ phận đặc thù, phỏng chừng là nhiệm vụ gì đó.

Nhưng thông tin Juntes thám thính được quả thật rất hữu dụng, liên hệ với Lion chính là đám người núp trong chỗ tối kia sao? Cùng bọn với đám ám sát cậu ư, nếu đúng vậy, lúc này bọn họ tại sao phải ra tay với thủ lĩnh? Hay nên nói thủ lĩnh phát hiện gì đó, cho nên không thể không làm như vậy?

Đường Tiếu còn giữ lại lưu trữ trước buổi báo cáo không đụng đến, nhưng còn đang trong do dự có nên load save này hay không, bởi vì dựa theo cách nói của Tiêu Bách, cho dù cậu load game xác suất cao cũng không cứu được thủ lĩnh, cơ thể ông cũng đến đó, tối ngày đó rất có thể là hồi quang phản chiếu mới hơi có tinh thần.

Đương nhiên còn có chuyện quan trọng nhất, Đường Tiếu gần như đã không dám ỷ lại lưu trữ nhiều nữa, sau sự kiện kia của Vua Nấm, cậu không biết Vua Nấm có thể nhận thấy được chuyện cậu load game hay không, nếu có thể phát hiện, thậm chí có thể theo dõi, chẳng phải là xong đời à.

Thôi, trước giữ lại save này đi.

Đường Tiếu tạm thời không suy nghĩ chuyện này, chuyển sang khốn cảnh có thể gặp phải tiếp theo, nếu Lion thật sự đồng ý yêu cầu của bọn họ, sắp ra tay với dự án này, nên làm gì giờ đây?

Sau đó, Đường Tiếu nhìn sang Juntes: “Hiện tại anh đang theo dõi Lion à? Anh biết kế tiếp anh ta định làm gì không?”

Juntes gật đầu: “Đương nhiên, tôi vẫn luôn đang nhìn.”

Đường Tiếu: “Nói cho tôi nghe một chút đi, để tôi nghĩ cách.”

Nhưng mà lần này Juntes lại từ chối: “Không.”

Đường Tiếu: ?

Juntes nói: “Vẫn luôn là Tiếu Tiếu đang bảo vệ tôi, nhưng đã nói là tôi phải bảo vệ Tiếu Tiếu, cho nên lần này tôi có thể tự mình nghĩ cách.”

Hả? Anh có thể nghĩ được cách gì?

Đường Tiếu hơi ngơ ra, cứ vậy thành thật hỏi ra luôn.

Juntes ngượng ngùng: “Dù sao đến lúc đó Tiếu Tiếu sẽ biết.”

Mấy ngày nay hắn ngày ngày ở thư viện, phòng thí nghiệm học tập những tri thức này, những nỗ lực này là hữu dụng, sau khi giám thị phương án Lion định trình lên vào ngày mai, trong đầu Juntes chợt hiện ra một kế hoạch.

Không những có thể làm Tiếu Tiếu lau mắt mà nhìn hắn, hơn nữa nếu thuận lợi, còn ứng lời thầy Dawson nói, để tự Tiếu Tiếu đi về phía hắn, quang minh chính đại thân cận với Tiếu Tiếu.

Hiện giờ nấm đã xưa đâu bằng nay, hắn cảm giác trên đầu mình sáng lên ánh sáng trí tuệ.

Đường Tiếu yên lặng lại lưu một save.

Được thôi, xem ngày mai Juntes lại có thể làm được trò trống gì cho cậu.

Bình Luận (0)
Comment