Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 81

Tuy rằng quan hệ với mấy người mới này chẳng ra gì, nhưng Đường Tiếu suy xét đến tổ dự án có lẽ sẽ có nghiên cứu viên khác cũng đang lo lắng điều này, bèn liên lạc Lion qua vòng tay, muốn hỏi một chút tính toán của gã.

“Alo? Ai?”

Cuộc gọi kết nối, giọng nói mệt mỏi của Lion truyền đến từ đối diện.

“Là tôi, Đường Tiếu.” Đường Tiếu nói, “Hiện tại anh có rảnh không?”

Đối diện truyền đến tiếng cười nhạo của Lion: “Lúc nào tôi cũng không rảnh, có việc cứ việc nói thẳng.”

Tuy rằng Lion không ở tổ dự án, nhưng mấy ngày nay cũng bận việc đến chân không chạm đất, dù sao phải quản lí một tổ chức lớn như vậy.

“Tôi muốn hỏi một chút phương án xử lý của anh với nhóm người nhà của nghiên cứu viên, chẳng phải rất nhanh sẽ có thú triều đột kích sao, anh tính đón người nhà nhóm nghiên cứu viên vào căn cứ à?”

“Không,” Lion không có bất cứ do dự gì, “Tôi sẽ không nhận bất kì một ai tiến vào.”

Đường Tiếu hơi sửng sốt: “Nhưng nếu như vậy, rất khó bảo đảm nghiên cứu viên tổ dự án sẽ không đình công kháng nghị.”

“Tương tự, người thân của tôi cũng sẽ không đón vào.”

Lion đã biết vì sao Đường Tiếu lại tìm đến mình, phỏng chừng là có người đi nói gì đó với cậu.

Gã ngồi ở ghế làm việc, ra một thủ thế im lặng với thư ký đang báo cáo hạng mục công việc, nhàn nhạt nói: “Trước mắt quan hệ của căn cứ và làng xóm bên ngoài còn tính hài hòa, nhưng cậu nghĩ đi một khi chúng ta đón người nhà nghiên cứu viên tiến vào, những người khác sẽ nghĩ như thế nào đây?”

“Bọn họ cũng không phải không có lựa chọn, chỉ là họ tin tưởng chúng ta sẽ bảo vệ họ, cho nên mới không trực tiếp gia nhập về bên phía giới nấm, một khi chúng ta đón người vào, chẳng phải là đang nói những người còn lại bọn họ là quân cờ có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào? Dưới thúc đẩy của phẫn nộ, cậu cảm thấy đám người kia có thể làm ra chuyện gì?”

“Huống hồ, tài nguyên trong căn cứ đều phải cung cấp cho vận hành bình thường của dự án, không có dư tài nguyên để nuôi nhiều người như vậy.”

Đường Tiếu im lặng một lát, cậu biết lựa chọn của Lion là chính xác, nhưng trên cảm tính lại có hơi khó có thể tiếp nhận.

Quyết định của Lion, cũng là có nghĩa, nếu thú triều công phá phòng tuyến, người bên ngoài chính là một lá chắn cuối cùng, dẫu cho căn cứ thất thủ, nhóm nghiên cứu viên cũng sẽ là đám người hy sinh cuối cùng.

Khó có thể tưởng tượng, quyết định quyết tuyệt lại thảm thiết như thế, sẽ là Lion làm được.

“Tiến sĩ Đường.” Lần đầu tiên khi Lion gọi Đường Tiếu là tiến sĩ Đường mà trong giọng nói không có móc mỉa, bình tĩnh nói, “Xin hãy mau ra thành quả một chút đi.”

Nhanh ra kết quả, là có thể ít người chết một chút.

“Tôi biết rồi.” Đường Tiếu khẽ hít vào một hơi.

Đông đi, xuân đến.

Vạn vật sống lại.

Mùa xuân lần này, lại là từ đồng nghĩa với Tử Thần.

Sau khi tuyết đọng hòa tan, căn cứ được đánh số ở phía sau, phòng chỉ huy của quân đội đóng giữ, quan chỉ huy đờ ra nhìn điểm đỏ rậm rạp trên bản đồ radar.

“… Đợt thứ nhất, đã số lượng này??”

Nói như vậy dị thú thức tỉnh vào đầu mùa xuân, bởi vì vượt qua ngày đông dài giá rét, sau thời gian dài đói khát làm chúng nó khôi phục cơ năng của cơ thể trong thời gian ngắn ngủi, sẽ không màng tất cả đánh sâu vào nơi nhiều đồ ăn nhất, cũng chính là căn cứ của con người, đây là nguyên nhân hình thành của thú triều.

Nhưng đợt thú triều đầu tiên đánh vào, số lượng không nên tăng nhiều như vậy.

Trừ khi, có gì đó, đang điều khiển chúng nó.

Theo thời gian trôi qua, đợt thứ hai, đợt thứ ba… trong lúc đó mấy làng xóm thất thủ, thậm chí căn cứ nhỏ ở nơi xa xôi cũng như thế, khu tổng chỉ huy của trung ương Liên Minh không ngừng vang lên tin tức xấu.

“Căn cứ số 033 bị công phá!”

“Căn cứ số 052 xin cứu viện!

“Tướng quân, phát hiện dấu vết hoạt động Thú Cỏ Độc ở đập chứa nước của căn cứ số 06.”

Tin tức xấu liên tiếp truyền đến, tướng quân đau đầu xoa xoa trán: “Tại sao lại như vậy, năm nay thế tới không khỏi hơi quá mãnh liệt.”

Thú triều sẽ luôn kéo dài suốt hai tháng, tới sau sau khi thức ăn ngoài hoang dã trở nên đầy đủ, thú triều mới có thể dần giảm bớt, nhưng lúc này mới một tuần thôi.

Tâm trạng tướng quân vô cùng nặng nề, lúc này mới một tuần, cũng đã có gần mười căn cứ loại nhỏ thất thủ, căn cứ có đánh số cỡ trung tuy rằng không có tin tức bị đánh hạ, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian, quan trọng nhất chính là một khi tình thế của căn cứ nguy cấp, thì chắc chắn sẽ xuất hiện một lũ kẻ phản bội, tăng tốc tốc độ thất thủ của căn cứ…

“Trước đặt yêu cầu hỗ trợ của căn cứ nhỏ qua một bên, ưu tiên xử lý yêu cầu hỗ trợ cho các căn cứ chiếm tỷ trọng tài nguyên đầu ra!”

“Vâng!” Phó tướng vừa muốn đi ra ngoài truyền đạt, năm phút sau lại chạy về, “Tướng quân!”

“Lại là căn cứ nào…”

“Không phải,” sắc mặt phó tướng ngưng trọng, “Là… Con Mắt Thứ Ba xin cứu viện.”

Tướng quân sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức nói: “Đi xin chỉ thị của cấp trên!”

Theo lý thuyết Con Mắt Thứ Ba là tổ chức độc lập, không thuộc quản thúc hoặc là bảo vệ của họ, nhưng hiện tại, đã sớm không còn phân chia thế lực gì, hiện tại chỉ có hai phe, phe nhân loại, và phe phi nhân loại.

Con Mắt Thứ Ba là tổ chức có tình độ nghiên cứu khoa học tối cao hiện có của con người, nghe nói bọn họ đang nghiên cứu cơ chế phá giải giới nấm zombie.

… Hy vọng họ có thể thành công trước khi khu trung ương ở Liên Minh bị đánh sập.

Nếu không, cho dù có vắc-xin phòng bệnh, thời gian cũng đã muộn.

Thú triều đến đúng hẹn, hơn nữa đến còn muốn nhanh chóng và mãnh liệt hơn so với trước đây, Đường Tiếu không biết tình huống của Liên Minh, nhưng xét từ sắc mặt ngưng trọng của Đường Thần, phỏng chừng tình huống cũng chẳng tốt được bao nhiêu.

Nhưng họ cũng không có tâm lực dư thừa để lo lắng cho người khác, có lẽ trước khi Liên Minh bị công phá, thì Con Mắt Thứ Ba sẽ bị công phá đầu tiên.

Lực lượng vũ trang của Con Mắt Thứ Ba không bằng Liên Minh, nhưng ngày thường cũng đã đủ ứng phó nguy cơ thú triều, nhưng tình huống của mùa xuân năm này khác biệt.

Loại biến hóa này cho dù là Đường Tiếu đắm chìm trong nghiên cứu khoa học và thí nghiệm cũng có thể nhận thấy được, bộ đội vũ trang ngày thường đóng quân gần tổ dự án bị điều động đi toàn bộ, bên trong căn cứ nghiêm cấm tự tiện ra vào, cấp bậc đề phòng cao xưa nay chưa từng có.

Không có ai nói cho nhóm nghiên cứu viên đã xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không biết tình huống cụ thể, chỉ là thể xác và tinh thần cũng sẽ chịu một chút ảnh hưởng, hôm nay lúc Aberke làm thí nghiệm, giống như vui đùa mà đi hỏi Đường Tiếu: “Hai ngày này làm sao vậy? Cũng không truyền tin tức bên ngoài vào.”

Đường Tiếu giương mắt nhìn anh ấy, trong lúc nhất thời không nói gì, thần sắc đôi mắt sâu thẳm, Aberke bị cậu nhìn chằm chằm như vậy, trán dần túa ra chút mồ hôi lạnh.

“Không có, chỉ là xuất hiện chút dị thú phiền phức, để phòng ngừa có thứ gì trà trộn vào, cho nên đề phòng nghiêm ngặt.” Thấy sắc mặt Aberke khó coi, Đường Tiếu kịp thời thu lại ánh mắt, nâng tay liệt kê phản ứng công thức lên bảng trắng.

“Là như thế à…” Aberke vỗ vỗ ngực mình, cảm thán gần đây Đường Tiếu càng ngày càng có khí thế của người phụ trách, cũng không dám tùy ý nói giỡn với cậu.

Anh nhìn chữ viết của Đường Tiếu ưu nhã ngay ngắn trước sau như một, nét bút mượt mà, thoạt nhìn thật sự không có dáng vẻ có chuyện gì phiền lòng, hơi yên lòng chút, được rồi, đã nói bọn họ lo lắng nhiều rồi mà.

Không nhìn thấy người phụ trách dự án Đường Tiếu đây còn ở đây quy củ làm nghiên cứu à, nếu Con Mắt Thứ Ba thật sự xảy ra chuyện lớn gì, cậu chắc chắn sẽ có phản ứng.

Mà sự thật là… tình huống bên ngoài quả thật nghiêm trọng.

Đường Tiếu nhớ tới đối thoại với Juntes trước khi chấm công đi làm hôm nay.

*

“Xét theo lực lượng vũ trang của căn cứ này, phỏng chừng không gượng qua tối hôm nay.” Sau khi Juntes dùng sợi nấm quan sát tình huống bên ngoài, nói với Đường Tiếu, “Tôi nghe trộm được đã có người gọi tiếp viện, nhưng xét theo lộ trình, khả năng rất lớn là không kịp.”

Đường Tiếu yên lặng không nói gì, hôm nay lúc cậu đi vào phòng thí nghiệm, thấy rất nhiều tư liệu đang sao lưu tải lên, thì biết sao lại làm thế, chỉ e Lion đang thực hiện tính toán tệ nhất, Con Mắt Thứ Ba bị đánh hạ, sẽ phải vứt bỏ nơi này.

“Tiếu Tiếu,” Juntes nhìn Đường Tiếu, đồng tử dọc màu cam vàng mang theo một chút mong đợi, “Em sẽ bỏ trốn cùng tôi chứ? Tôi sẽ bảo vệ Tiếu Tiếu, chúng ta có thể bỏ chạy đến bất cứ ngóc ngách nào trên thế giới, chỉ cần không phải Vua Nấm tự mình đuổi bắt, tôi có chắc chắn sẽ bảo vệ em.”

“Cùng lắm thì chúng ta bỏ chạy đến trên biển.”

Đường Tiếu im lặng không nói gì, nửa ngày, cười khổ nói: “Phải cứ trốn mãi sao?”

“Cũng không nhất định, chúng ta có thể tìm được nơi đủ ẩn nấp, đúng rồi, tôi đọc qua sách, tôi biết trên trái đất có hai nơi cực kỳ rét lạnh, trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn đang hấp thu gen liên quan đến chống lạnh, em xem.”

Juntes bắt lấy tay Đường Tiếu, trên làn da sẫm màu mọc ra lông tơ rắn chắc, thịt lót còn hơi nóng lên, thấy vẻ mặt Đường Tiếu hơi sửng sờ, Juntes kiêu ngạo nói:

“Tôi cũng không phải không hề chuẩn bị gì, bất kể là khu vực rét lạnh, hay là khu vực cực nóng, ta đều có thể sinh tồn một đoạn thời gian rất dài, chúng ta có thể đến nam cực hoặc là bắc cực, đến biển sâu cũng có thể, tôi đã sớm tiến hóa ra mang, cũng có thể sản sinh oxy ở trong cơ thể, nơi nào chúng ta cũng có thể đi, cũng sẽ phụ trách duy trì điều kiện sinh tồn của Tiếu Tiếu.”

Đường Tiếu im lặng nhìn hắn, giọng Juntes dần thấp đi dưới ánh mắt này: “… Được rồi, có lẽ điều kiện sinh sống ban đầu sẽ có chút thiếu thốn, nhưng tôi sẽ nỗ lực nuôi Tiếu Tiếu, nếu đến lúc đó em muốn làm nghiên cứu khoa học, cũng có thể làm trên người tôi…”

“Juntes.” Đường Tiếu ngắt lời Juntes, mắt đen lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, “Xin lỗi, tôi không thể đi theo anh… tôi là người phụ trách của dự án này.”

Lời nói của Juntes chợt nghẹn lại trong cổ họng, ánh mắt long lanh chờ mong của hắn cũng dần ảm đạm trong sự từ chối bình tĩnh lại kiên định của chàng trai.

“… Ò.”

Sợi nấm biến mất trước mặt Đường Tiếu.

*

Trong đầu hiện lên hồi ức trước đó, sau khi cậu từ chối Juntes, đối phương đã không còn xuất hiện, Đường Tiếu không khỏi than nhẹ một tiếng.

Đúng lúc này, nghiên cứu viên đang làm thí nghiệm chợt nhận ra không đúng, khó hiểu ngồi xổm xuống, nhìn cốc chịu nhiệt trên bàn thí nghiệm.

“Này, cậu xem, đây có phải đang lắc lư không vậy?” Một vị nghiên cứu viên khác nghe vậy cúi đầu nhìn, thật đúng là phát hiện chất lỏng trong cốc chịu nhiệt gợn sóng lên, sửng sốt, “Đúng vậy thật, chẳng lẽ là động đất?”

Vừa nói xong, cảm giác chấn động càng lúc càng lớn, toàn bộ ánh đèn của khu vực thí nghiệm đột nhiên tối xuống.

Bóng tối thình lình ập đến, trong khu vực làm thí nghiệm vang lên mấy động tĩnh tiếng bình thủy tinh rơi vỡ, nhưng cũng may bộ phận ánh đèn rất nhanh mở lên lần nữa, khôi phục ánh sáng ngắn ngủi.

Nhưng một số người cũng không bởi vậy thở phào nhẹ nhõm, ngược lại, còn nhíu mày thật sâu.

Không đúng, rất không thích hợp, tại sao là mở đèn nguồn điện dự phòng?

Tình huống bên ngoài căn cứ hiện tại rốt cuộc là như thế nào?

Gió mạnh gào thét.

Trận mưa to đầu xuân làm rừng cây bên ngoài khu an toàn nảy mầm sức sống, cũng làm phần lớn dị thú đua nhau thức tỉnh dưới sự điều khiển của một luồng ý chí rõ ràng, sự thiếu hụt năng lượng sau khi kết thúc ngủ đông khiến đại bộ phận dị thú đầu tiên là chuyển ánh mắt nhìn về phía khu vực Con Mắt Thứ Ba có nhiều vật sống (đồ ăn) nhất.

Sau khi phát hiện số lượng dị thú khác thường, Con Mắt Thứ Ba đã quyết đoán cầu viện với Liên Minh, nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai nơi cùng với tình huống trên đường có thể gặp phải thú triều, cho dù là bộ đội siêu năng lực giả với năng lực cơ động mạnh nhất cũng chưa chắc có thể tới kịp.

Sau khi nhận thấy được điểm này, Lion quyết đoán hạ lệnh phong tỏa toàn bộ căn cứ, điều động tất cả bộ đội vũ trang và đội ngũ người đeo mặt nạ, bắt đầu phòng thủ phản kích.

Đã trải qua lễ rửa tội của mấy đợt thú triều trước, dân cư khu ngoại thành Con Mắt Thứ Ba đã giảm bớt 50%, đám người chen chúc bên tường thành nội thành, mà người khu nội thành tìm mọi cách tiến vào căn cứ, nhưng bởi vì mệnh lệnh của Lion, căn cứ bị phong tỏa nghiêm ngặt, chỉ cho phép ra không được vào.

Từng đợt tiếng sấm, quan chỉ huy của bộ đội vũ trang đóng quân bên ngoài khẽ hít vào một hơi, nhẹ giọng nói: “Đêm nay là một quỷ môn quan rồi.”

Đêm mưa, ngoài công trình phòng ngự, lính trinh sát nhìn vô số đôi mắt thú như ẩn như hiện bên ngoài, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Số lượng vẫn chưa phải mấu chốt nhất, mấu chốt nhất chính là thú triều lần này vậy mà thêm có trật tự và trí tuệ hơn trước một chút.

Trong căn cứ Con Mắt Thứ Ba đột nhiên cắt điện chính là bởi vì cáp điện bị dị thú dạng chuột lao ra từ dưới lòng đất cắn đứt, chúng dường như đã hiểu được mục đích sử dụng của đủ loại thiết bị của con người, lúc phát động cuộc chiến công thành còn chú ý phá hư cáp điện hoặc là các loại máy móc, hàm nghĩa này khiến người sởn tóc gáy.

Cùng với một tiếng sói tru bên trong, thú triều bắt đầu.

Mệnh lệnh khai chiến ban xuống, nhóm chiến sĩ chiến đấu đầu tiên nhanh chóng nổ súng tấn công, viên đạn gào thét lý nên xuyên qua đầu dị thú cấp thấp, nhưng lúc này lại như đụng phải ván sắt, cọ xát ra tia lửa loá mắt.

Chiến sĩ sửng sốt một chút, sắc mặt biến đổi: “Không tốt, phía trước là đẳng cấp cao…”

Dị thú đẳng cấp cao, độ cứng của cơ thể này viên đạn không thể xuyên qua.

Hắn vừa dứt lời, đôi cánh như cánh dơi nhanh chóng lướt qua, một cái đầu bay cao lên, máu phun ra từ chỗ cổ, đến chết, chiến sĩ cũng không nghĩ ra, tại sao dị thú đẳng cấp cao sẽ xông lên đằng trước.

Quả thực như là, đảm đương tấm chắn vậy.

Phòng tuyến của nhân loại bị xé mở một góc nhỏ, chưa đợi dị thú vọt vào, bộ đội người đeo mặt nạ nhanh chóng đến kịp, đánh chết dị thú đẳng cấp cao phía trước, bọn họ xem như tiểu đội đặc chủng du kích trên toàn bộ chiến trường, nơi nào có yêu cầu thì đến nơi đó chi viện.

Nhưng không ngờ tới sẽ lên sân khấu nhanh như vậy.

Chỗ trống được lâm thời bổ sung, nhưng quan chỉ huy đã biết thay đổi của thú triều hiện giờ, sắc mặt đại biến, giờ phút này cũng đã không kịp điều chỉnh sách lược.

Nhưng điều tồi tệ hơn còn ở phía sau.

Trên chiến trường trực diện, thú triều cuồn cuộn không ngừng đánh sâu vào phòng tuyến, mà dưới lòng đất, chuột và loại dị thú tinh thông đào hang động thì lại lặng lẽ vòng qua chiến trường trực diện, men theo nơi toát ra nhiều hơi thở của nhân loại nhất.

“Á aaaaa!”

“Dị thú, dị thú ở đây!?”

“Mở cửa ra! Cứu tôi với!”

Tường thành bên ngoài khu nội thành, những người không thể tiến vào nội thành dựng trại ở gần đó, vì tận khả năng rời xa bên ngoài, nhưng bọn họ có thế nào cũng không ngờ rằng, dị thú dạng chuột đột nhiên xông ra từ dưới đất, hơn nữa từng con đều lớn như chó mèo, mở to đôi mắt đỏ máu, gặp người là cắn.

Tiếng hét chói tai, tức giận mắng chửi và xin tha vang lên trong trại doanh, từng sinh mệnh nhanh chóng trôi đi, càng nhiều người tuyệt vọng đi đập cổng tường thành đóng chặt, song luôn chẳng có dấu hiệu mở ra.

Trong căn cứ.

“Thú triều đã đột phá phòng tuyến thứ nhất.”

“Theo báo cáo, thương vong của đội ngũ người đeo mặt nạ đã vượt qua 30%.”

“Dị thú dạng chuột chui vào nơi đóng quân từ lòng đất, hiện giờ người khu ngoại thành đang bị tàn sát, chúng ta có điều động cứu viện không?”

Lion xoa xoa trán, tròng mắt đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn: “Không điều đi.”

“Bảo bộ đội người đeo mặt nạ rút về khu nội thành, bọn họ không thể chết hết ở bên ngoài.”

“Lúc cần thiết thì từ bỏ phòng tuyến thứ hai, thu nhỏ nhân thủ còn lại, chuẩn bị trải lưới điện mặt đất.”

Mệnh lệnh của Lion được truyền xuống, mà gã thì đứng dậy, ra một thủ thế với trợ lý: “Trong căn cứ còn dư lại bao nhiêu quả Apollo?”

Trợ lý sửng sốt, vội vàng xem xét vòng tay: “Còn… bảy quả.”

“Ừm, vậy chuẩn bị đi.”

“Nhưng, nếu Apollo kíp nổ bên ngoài nội thành, phỏng chừng sẽ lan đến gần khu nội thành…” Trợ lý do dự một lát, vẫn không nhịn được nói, “Khu nội thành còn có gần mười ngàn người, còn có phòng tuyến của bộ đội vũ trang, đây là đả thương kẻ địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.”

“Ai nói tôi muốn kíp nổ bên ngoài nội thành?” Lion nói với vẻ mặt vô cảm.

Trợ lý ngây người, hiện tại thú triều đã đánh vào khu ngoại thành, không kíp nổ ở nơi đó, vậy là ở…

“Để nghiên cứu viên trong danh sách này bắt đầu sơ tán đến hầm trú ẩn dưới lòng đất, tư liệu cũng giống vậy, thiết bị thì không cần.” Lion đưa cho trợ lý một phần văn kiện, trợ lý ngây người nhận lấy.

Chậm chạp phản ứng lại ý tứ của Lion, vành mắt trợ lý đỏ hoe, cơ thể không kìm được run rẩy, nhưng vẫn nhanh chóng truyền lại mệnh lệnh của gã.

Tín hiệu cảnh báo màu đỏ vang vọng mỗi ngóc ngách trong căn cứ, nhóm nghiên cứu viên đều dừng động tác trên tay, sững sờ ngẩng đầu.

Đường Tiếu thở dài, bắt đầu sửa sang lại tư liệu, nhân viên công tác lúc này cũng bắt đầu xuất hiện dẫn đường nhóm nghiên cứu viên đến hầm trú ẩn đợi.

“Không sao, lỡ đâu lại giống với mùa đông lần trước thì sao,” Rocky nhẹ giọng an ủi một nghiên cứu viên có người nhà ở trong nội thành, “Có thể chỉ là để phòng hờ nên để chúng ta đến địa phương an toàn trước.”

“Ừm…” Nữ nghiên cứu viên nhẹ giọng nức nở, gắng gượng bình tĩnh lại, đi theo nhân viên công tác cùng rời đi.

Rocky đi đến bên cạnh Đường Tiếu cùng nhau sửa sang lại tư liệu với cậu: “Chúng ta sẽ chết ở đây sao?”

“Sẽ không.” Đường Tiếu nói.

Rocky cười một chút: “Sao cậu chắc chắn vậy?”

Đường Tiếu không nói gì, chỉ là nhớ tới lần trao đổi trước đó với Lion.

“Có lẽ bởi vì chúng ta là hy vọng của nhân loại đi.” Đường Tiếu nhẹ giọng nói, “Bọn họ sẽ kéo dài thời gian vì chúng ta, chờ tới khi cứu viện đến.”

Trên mặt Rocky hiện lên vẻ sửng sờ, ngay sau đó dường như hiểu ra điều gì, ngơ ngác tại chỗ.

*

Dưới lòng đất ngoài căn cứ.

Một con dị thú dạng chuột không cùng ngoi đầu lên với anh chị em nó, nó ngửi được khu vực sâu bên trong còn có hơi thở của nhiều vật sống hơn, cho nên tiếp tục vùi đầu đào đường hầm, mãi cho đến chỗ rất sâu, nhưng không biết vì sao đất nơi này không chắc chắn cho lắm, tràn ngập các loại khe hở.

Đột nhiên, răng nanh của dị thú dạng chuột cắn đứt thứ gì đó, ngơ ngẩn dừng lại.

Một đoạn sợi nấm đỏ máu không bị cắn đứt, mở một con mắt, lạnh lùng nhìn nó.

Tất cả dị thú trong đất, đều bị sợi nấm màu máu bắt lấy, chặt đứt làm đôi.

Bình Luận (0)
Comment