Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 86

Load game có một sẽ có hai.

Lần thứ hai load game là sau khi thời gian 160 gần như muốn cạn hết, thật đáng tiếc, lần này cũng không thể thành công, nghiên cứu của Đường Tiếu kẹt ở trên vấn đề bắn không trúng mục tiêu, ở dưới sự bảo vệ của Juntes Con Mắt Thứ Ba thành công chống đỡ tới lúc Liên Minh thất thủ, sau đó…

Kết cục không khác gì với vòng trước.

Load game.

Lần này sự việc đã xảy ra một chút biến đổi, ngược lại không phải Đường Tiếu đã nghiên cứu ra được kết quả rồi, mà là họ nghiên cứu đến giữa chặng, tài liệu quan trọng của mục nào đó đột nhiên cắt đứt, vừa hỏi mới biết được, hóa ra Con Mắt Thứ Ba vẫn luôn nhập hàng tài liệu này từ căn cứ số 09 gần họ, nhưng gần đây căn cứ số 09 bị công phá, nguồn cung cấp hàng tự nhiên là cắt đứt.

Hai lần trước rõ ràng đều không hề xảy ra biến hóa này…

Là Vua Nấm!

Đường Tiếu và Juntes gần như lập tức ý thức được điều gì, Vua Nấm đang không ngừng thay đổi sách lược, tập kích căn cứ khác nhau, buộc Đường Tiếu và Juntes ra.

Hiện tại tuy rằng thần còn chưa tìm ra địa điểm thực sự Đường Tiếu đang ở, có lẽ cũng không thể tưởng được lúc trước họ còn dám ở lại căn cứ ban đầu, nhưng tiếp tục như vậy, sớm hay muộn sẽ bị thần từng chút từng chút thu hẹp lại mạng lưới bao quanh.

Bởi vậy, Đường Tiếu nhanh chóng hạ quyết định.

Lợi dụng điểm lưu trữ, thường xuyên load game quấy nhiễu thần.

Với ý tưởng của Vua Nấm, thần phỏng chừng sẽ cho rằng Đường Tiếu đang ẩn mình trong thành thị mới công hãm, cho nên sau khi người lây nhiễm công thành thành công bất lực chỉ có thể load game đến trước khi công thành.

Hơn nữa lợi dụng điểm lưu trữ, còn có thể tiến thêm một bước tiết kiệm thời gian, chẳng hạn như tránh đi ý tưởng nghiên cứu sai lầm.

Vấn đề duy nhất là Đường Tiếu chỉ lo thời gian của loài người giảm xuống sau load game là cố định, nhưng sau khi thử một lần load game ngắn hạn, cậu phát hiện đếm ngược tuyến chính cũng không ngắn lại, nói cách khác load game dài hạn, ví dụ như một lần từ tận thế nhảy đến thời gian mới vừa nhận tuyến chính, sẽ dẫn tới giảm bớt thời gian tổng, nhưng load game ngắn hạn, ví dụ như từ ngày 29 tháng 1 nhảy đến ngày 15 tháng 1, thời gian tuyến chính cũng không giảm bớt rõ ràng.

Đường Tiếu cảm thấy, đây có lẽ là vì khoảng cách thời gian lớn dẫn tới Vua Nấm bảo lưu lại một lần ký ức công hãm Liên minh Nhân loại, khiến cho thần có thể quy hoạch ra chiến lược có hiệu quả tốt hơn, nhưng load game ngắn hạn, rất nhiều chiến lược cũng không kịp triển khai, cũng không nhìn thấy hiệu quả.

Nhưng quyền chủ động quay ngược ở trên tay Đường Tiếu, cậu hoàn toàn có thể nhảy đến trước khi bắt đầu thí nghiệm sau khi kết quả thí nghiệm thất bại, đổi một ý tưởng hoặc là phương pháp, tiến thêm một bước tiết kiệm thời gian nghiên cứu.

Giống như lúc chơi một số trò chơi mở blind box, lợi dụng load game kiếm ra đạo cụ cao cấp, nguyên lý tương tự.

Tóm lại, bởi vậy Đường Tiếu bắt đầu sử dụng lưu trữ thường xuyên nhảy ngày tháng.

Thời gian dài như vậy, bản thân Đường Tiếu không cảm thấy có gì, nhưng người chung quanh rõ ràng đã nhận ra một chút thay đổi.

Tiến sĩ Mathurin vừa mới trình lên kế hoạch thí nghiệm mới cho Đường Tiếu, vốn dĩ đã thông qua, nhưng gần qua nửa giờ, Đường Tiếu lại tìm đến ông, bảo ông nghĩ ý tưởng thí nghiệm một lần nữa.

“Tại sao? Tôi cảm thấy như vậy còn rất có khả năng, ít nhất cũng phải thử một chút.”

“Không được, sẽ thất bại.”

“Ngài dựa vào gì mà cho rằng như vậy? Rõ ràng cũng chưa từng thí nghiệm mà.”

“Được rồi, đừng nhiều lời, tôi nói sẽ thất bại chính là sẽ thất bại, đổi một ý tưởng.”

“…” Mathurin mang theo tức giận và khó chịu rời khỏi văn phòng, còn nhịn không được oán giận với True, “Cậu ta quả thực là một kẻ độc tài! Tôi cảm thấy phần kế hoạch thí nghiệm này khá tốt, kết quả cậu ta cũng chưa bắt đầu làm thí nghiệm đã trực tiếp phủ quyết, dựa vào cái gì mà cậu ta cảm thấy sẽ thất bại thì sẽ thất bại.”

True cười gượng mấy câu: “Đúng vậy, đơn xin thí nghiệm của tôi cũng bị phủ quyết, cậu ấy muốn tôi đổi cái khác, thật là kỳ lạ, rõ ràng một giờ trước cậu ấy còn khen ngợi ý tưởng lần này của tôi.”

“Như vậy cũng thật quá đáng, các ông không ai đi nói à, lỡ đâu khả năng thành công ở ngay tại mấy thí nghiệm này thì sao?”

“Nhưng Đường Tiếu trước nay chưa từng sai,” True bất lực nói, “Lần trước cậu ấy nói như vậy với tôi, tôi cũng không phục lắm, nên cho học trò của tôi làm riêng hai phần thí nghiệm, kết quả phần tôi trình kia quả thật thất bại, ý tưởng đó không được.”

Mathurin cứng họng, nửa ngày sau mới nói: “Thí nghiệm thất bại, cũng không thể chứng minh ý tưởng này hoàn toàn không được. Ông biết mấy ngày này cậu ta bảo tôi thay đổi mấy lần ý tưởng không? Vốn tiến hành rất tốt, nhưng không được mấy ngày đã lập tức bảo tôi sửa đổi, nói thật, nếu không phải hạng mục này quan trọng nhất, tôi cũng muốn phủi tay không làm!”

“Ai mà không đâu,” True thở dài, “Ai bảo cậu ấy là người phụ trách chứ, nhịn một chút đi, có thể là tiến sĩ Đường quá sốt ruột.”

“Quá sốt ruột cũng không thể như vậy chứ, ba ngày hai ngày đổi ý tưởng, như vậy có thể làm ra được cái gì!” Một câu cuối cùng Mathurin quá kích động, không khống chế tốt âm lượng, dẫn tới toàn bộ người trong phòng thí nghiệm đều nhìn sang, nhưng không có ai lên tiếng phản bác.

Rất hiển nhiên, không chỉ Mathurin nghĩ như vậy, rất nhiều người cũng cho rằng như thế, ý tưởng gần đây của tiến sĩ Đường quá mức nhảy vọt, rất nhiều người căn bản không thể lý giải ý nghĩ của cậu.

Cho đến nay vẫn không quậy lớn, chỉ là bởi vì thân phận người phụ trách của Đường Tiếu, cùng với tiến độ thúc đẩy nghiên cứu của cậu quả thật rất nhanh, cho nên không ai đưa ra dị nghị thôi.

— Đường Tiếu cũng không cần bọn họ hiểu.

Chứng minh cho bọn họ xem quá lãng phí thời gian, cũng căn bản không thể giải thích với họ thời gian quay ngược gì đó, cho nên cậu chỉ cần bọn họ vâng theo.

Lúc này Đường Tiếu đã vô cùng cảm ơn lúc trước mình nhận lấy thân phận người phụ trách, nếu cậu không phải người có thể kiểm soát các mặt của dự án, cho dù cậu có thể load game, cũng tuyệt đối không thể thành công, bởi vì những người khác sẽ không nghe cậu.

Nhưng hiện tại vị trí người phụ trách này quá thích hợp, cậu có thể tùy ý kiểm soát phương hướng nghiên cứu, hơn nữa sửa đổi bất cứ lúc nào theo quá trình.

Dẫu cho gánh trên lưng tiếng ác kẻ độc tài cũng không sao cả.

Đường Tiếu biết cậu đang làm gì, như vậy là đủ rồi.

Lần thứ mười bảy.

Đường Tiếu đi vào phòng thí nghiệm, tùy tay tóm một nghiên cứu viên đang làm việc: “Bodley, phiền anh đưa phần văn kiện này cho tiến sĩ True, bảo ông ấy mau chóng đọc xong.”

“Dạ dạ,” Bodley vô thức đáp lời, mới vừa nhận lấy văn kiện, đột nhiên phản ứng lại, hở, sao mà Đường Tiếu lại biết tên mình?

Ôi, thôi.

Bodley gãi gãi đầu, cúi đầu xem văn kiện, đột nhiên quái lạ ‘hửm’ một tiếng, “Tiến sĩ, phần văn kiện này không phải chúng ta mới vừa xem qua mấy ngày trước ạ? Đã mở họp nghiên cứu rỗi.”

“Vậy à.” Đường Tiếu sửng sốt một chút, lấy văn kiện về, “Xin lỗi, có thể là tôi nhớ nhầm.”

“Không sao không sao.” Bodley vội vàng xua tay, “Đúng rồi tiến sĩ Đường, có thể hỏi ngài một vấn đề không, chính là vài nan đề nhỏ tôi gặp phải lúc làm thí nghiệm đến nay, ví như ở đây…”

“Sao anh còn đang làm thí nghiệm này.” Đường Tiếu nhíu mày, “Người khác đã làm xong rồi, đừng lãng phí thời gian, nhanh làm mục tiếp theo đi.”

“Dạ?” Bodley ngơ cả người.

Nhưng rõ ràng tiến độ của họ là đi đầu mà…

Tiến sĩ Đường… Có phải áp lực quá lớn không.

Nếu có người có thể thấy cung điện ký ức trong đầu Đường Tiếu vào lúc này, thì sẽ phát hiện thư viện ban đầu đã không ngừng mở rộng, mở rộng, để đáp ứng lượng ký ức khổng lồ này, quy mô thư viện cũng không cần lớn nhiều so với một tòa cung điện, nhưng ngay cả như vậy, ký ức của Đường Tiếu đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn ở trong nghiên cứu khoa học yêu cầu cao độ cùng với thường xuyên quay ngược.

Có số người trong nhận thức của cậu họ đã là người quen cùng trải qua sống chết, nhưng sau khi quay ngược lần nữa đã trở nên xa lạ.

Nội dung nghiên cứu, rõ ràng đã hoàn thành, nhưng sau khi quay ngược lại phải bắt đầu lại, có đôi khi không nhớ rõ là đã hoàn thành, hay là chưa được đề xuất.

Giữa chừng Phong Thư Vận từng tới khuyên cậu thả lỏng một chút, Tiêu Bách cũng bảo cậu nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng Đường Tiếu chỉ đồng ý, nhưng không thay đổi.

Ngoại trừ lưu trữ đầu tiên đặt ở trước khi vừa mới bắt đầu tuyến chính, hai cái còn lại bị Đường Tiếu sử dụng triệt để, có đôi khi quay ngược một tháng, có đôi khi quay ngược một hai tuần. Khái niệm thời gian đã lẫn lộn, trong mắt chỉ có nội dung nghiên cứu này.

Rốt cuộc quay ngược bao nhiêu lần, từ sau lần thứ năm mươi đã lười đếm, cho dù là quay ngược ngắn hạn, thời gian tuyến chính cũng đang ngắn lại một cách cực kỳ chậm rãi, bởi vậy Đường Tiếu không thể dừng lại, cũng không dám dừng lại.

Trên con đường không nhìn thấy điểm cuối này, còn may, còn có 428 làm bạn cùng cậu.

“Tiếu Tiếu.” Juntes cưỡng chế ôm Đường Tiếu lên trên giường, đóng máy tính cậu lại, “Đừng đọc văn kiện nữa, ngủ đi, em mệt lắm rồi.”

Nhìn quầng thâm mắt dày đặc của Đường Tiếu, Juntes lo lắng cực kỳ, lại không thể làm được gì.

Trong lúc không ngừng quay ngược, Đường Tiếu cần nhớ kỹ rất nhiều, rất nhiều tư liệu nghiên cứu, bởi vì chỉ có cậu có thể nhớ kỹ, cũng bởi vậy gánh nặng của não khá nặng, có đôi khi mệt quá mức ngược lại ngủ không yên, cần thuốc mới có thể đi vào giấc ngủ.

Hiện giờ phần lớn thuốc ngủ đều có tác dụng phụ nhất định, Juntes không muốn để Đường Tiếu uống, bèn nỗ lực thay thế bằng cách khác, bao gồm nhưng không giới hạn trong các loại phương thức thả lỏng như mát xa, thực liệu, huân hương vân vân.

À, còn có ấy ấy.

Hiệu quả nổi bật.

“Để em xem thêm một lát.” Đường Tiếu giãy giụa với lấy máy tính, nhưng Juntes hiếm khi cường thế một lần, cố định Đường Tiếu ở trên giường bằng sợi nấm, thấp giọng nói, “Có tinh lực như vậy, còn không bằng tới đút anh.”

Cũng không phải lần quay ngược nào Juntes cũng sẽ tiến hoá, theo hắn nói thì phải tích góp đủ gen nhất định, nhưng mấy lần trước đều thất bại toàn bộ, Đường Tiếu nghi ngờ con đường này thật ra không đi được, tên nhóc này thuần túy là lừa cậu lên giường thôi.

Nghĩ vậy, Đường Tiếu nhanh chóng nhắm mắt lại, tỏ vẻ đã ngủ rồi.

Juntes tức thì lộ ra nụ cười thắng lợi, cũng bò lên trên giường, tay chân nhẹ nhàng ôm lấy Đường Tiếu, vỗ nhẹ phía sau lưng cậu: “Ngủ đi.”

“Em lại không phải con nít.” Đường Tiếu lẩm bẩm, nhưng trong tiếng tim đập quen thuộc, thần trí dần dần mê man.

Lưu trữ.

Cuối cùng, tạm thời thoát khỏi suy nghĩ phức tạp, rơi vào mộng đẹp tối tăm.

“Reng reng reng —”

Âm thanh đồng hồ báo thức vang lên bên tai, Đường Tiếu mở mắt ra, thấy là trần nhà phòng thuê quen thuộc.

À, hình như là sau thời gian nhất định hôn mê không phản ứng nhắc nhở của hệ thống sẽ trở lại hiện thực.

Còn may, cậu hẳn đã lưu trữ trước khi ngủ rồi.

Đường Tiếu xoa xoa ánh mắt, từ trên giường ngồi dậy, nhìn thoáng qua thời gian, 8 giờ rưỡi sáng.

Cậu ở trong trò chơi đã hoàn toàn mất đi quan niệm thời gian, nhưng thời gian trong hiện thực còn đang trôi đi bình thường.

Trong trò chơi lần đầu tiên không có bất cứ quay ngược gì qua nửa năm, tương ứng với nửa năm chân thực trong trò chơi.

Cho dù quay ngược, cũng chỉ là quay ngược thời gian trong trò chơi, hiện thực vẫn là tuyến thời gian bình thường.

Đường Tiếu rửa mặt xong, thay quần áo, nhìn thoáng qua tin tức, tính toán đi trường học một chuyến, nếu không lâu lắm không lộ diện, cho dù Tiêu Bách không nói gì, những người khác trong phòng thí nghiệm cũng sẽ có ý kiến.

Vô số lần quay ngược trong game, đối ứng với hiện thực, đã trôi qua hơn ba năm.

Hiện giờ Đường Tiếu đã thuận lợi tốt nghiệp đại học, đáp ứng lời mời của Tiêu Bách trở thành nghiên cứu sinh của y, lúc ấy cậu cho rằng có lẽ có thể nhanh chóng giải quyết tuyến chính trong game, nhưng ai có thể ngờ được trong chớp mắt đã ba năm trôi qua rồi.

Nhưng Đường Tiếu cũng không đi nước ngoài, chủ yếu là Tiêu Bách kéo dài thời gian học giả mời đến, trải qua một loạt thao tác của trường học biến thành bồi dưỡng liên hợp, dù sao phần lớn thời gian Đường Tiếu vẫn ở trong nước.

Lúc Đường Tiếu chạy đến phòng thí nghiệm trường, Tiêu Bách không ở đây, sau khi cậu tiến vào một đàn em gặp được cậu hơi sửng sốt: “Xin chào, ngài tìm ai?”

“Tôi ở phòng thí nghiệm này.” Đường Tiếu cười bất lực nói.

Các bạn cùng phòng đã tốt nghiệp đường ai nấy đi, hiện giờ không còn có ai ôm đùi Đường Tiếu nhờ cậu hỗ trợ sửa luận văn, phong ba trước đó cũng đã lắng xuống từ lâu, ngoại trừ số ít học sinh và giáo sư ở lại trường, phần lớn người đã không còn nghe nói qua tên của Đường Tiếu.

Đàn em: “Ồ ồ, chào đàn anh, ấy, trước đó sao em chưa thấy qua đàn anh.”

“Tôi không thường tới phòng thí nghiệm.” Đường Tiếu thuận miệng nói một câu, rồi đi đến bàn làm việc góc bên trong cùng, dọn dẹp sách và vật lặt vặt chất đống bên trên.

Đàn em thế mới biết hóa ra bàn làm việc không ai sử dụng trong một góc đó là của Đường Tiếu, xấu hổ đi tới: “Xin lỗi đàn anh, em tưởng không có ai sử dụng, để em giúp anh cho.”

“Không sao, ngày thường các cậu để ở đây cũng được, tôi không thường lại đây.”

“Dạ… được.” Đàn em gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, thật ra cậu ta muốn hỏi vì sao Đường Tiếu không thường đến đây, nhưng không thân nên không hỏi ra miệng, cũng may những người khác trong phòng thí nghiệm nhanh chóng đến, đàn em vội vàng tiến đến bên cạnh sư huynh quen biết.

“Sư huynh, người này thật sự ở phòng thí nghiệm chúng ta ạ?”

Sư huynh nhìn Đường Tiếu một cái, gật gật đầu, thả nhẹ giọng: “Đúng vậy, nhưng cậu ta rất ít tới.”

“À, chẳng lẽ là phường ăn không ngồi rồi trong truyền thuyết?” Đàn em khó có thể tin, “Phòng thí nghiệm của Tiêu Bách cũng sẽ có người ăn không ngồi rồi ạ?”

“Suỵt, đừng lớn tiếng như vậy, cậu ta chính là học trò của Tiêu Bách đấy!” Sư huynh nhỏ giọng nói, lại không phủ nhận suy đoán của đàn em.

Phòng thí nghiệm rất yên tĩnh, cho dù bọn họ cố gắng hạ thấp giọng, thật ra Đường Tiếu vẫn có thể nghe thấy đôi câu vài lời, cậu liếc nhìn bên kia một cái, song cũng không nói gì.

Trên trình độ nào đó bọn họ quả thật cũng không nói sai.

Ba năm này Đường Tiếu đều tập trung phần lớn tinh lực trên dự án trong trò chơi, không rảnh bận tâm cái khác, ở Vân Lệ Phi bọn họ dần dần tốt nghiệp, phòng thí nghiệm thay đổi một đám gương mặt mới, sau khi Tiêu Bách biết Đường Tiếu không rảnh cũng một lần nữa tuyển một vị giáo viên trợ giảng, Đường Tiếu hiện tại cũng rất ít đến phòng thí nghiệm, phần lớn thời gian đều làm nghiên cứu khoa học trong trò chơi.

Huy hoàng năm xưa dần nhạt đi màu sắc dưới sự bào mòn của thời gian.

Ở trong mắt người trong hiện thực, chính là cậu lần nữa trầm mê vào game, hơn nữa lúc này thêm nghiêm trọng hơn so với trước đây nhiều.

Không phải không có ai từng khuyên Đường Tiếu, chẳng hạn như giáo sư Lý bọn họ, khổ tâm khuyên bảo Đường Tiếu quay đầu lại là bờ, thiên phú trên nghiên cứu khoa học của cậu không nên bị lãng phí vân vân.

Đường Tiếu đối với điều này lại chỉ có thể cười khổ đáp lại.

Cậu có những khó khăn chẳng thể kể ra với người xung quanh, cũng không có ai sẽ tin tưởng cậu ở trong trò chơi đang gia nhập một dự án nghiên cứu khoa học quan trọng nhất đối với loài người.

Thật ra lúc cậu mới vừa tốt nghiệp đại học cũng nói với Tiêu Bách, cậu đang gia nhập một chuyện quan trọng nhất đối với cậu, cho nên ba năm nghiên cứu sinh có thể sẽ không làm ra thành quả gì, thậm chí có thể thường xuyên vắng họp thí nghiệm, cho nên muốn từ chối lời mời của y.

Tiêu Bách chỉ hỏi một câu: “Chuyện này khá quan trọng với cậu à?”

Đường Tiếu trả lời: “Đúng vậy.”

“Vậy tôi sẽ không ngăn cản cậu, nhưng tôi vẫn muốn mời cậu trở thành học trò của tôi, tôi không thiếu sức lao động trong phòng thí nghiệm, cho dù sự kiện đó thất bại hoặc là thành công sớm, phần lý lịch này cũng đủ để cậu lựa chọn bất cứ chuyện gì cậu muốn làm.” Tiêu Bách nói.

Bởi vậy lúc trước Đường Tiếu mới không từ chối lời mời của Tiêu Bách.

Vô số lần quay ngược, tương ứng ba năm hiện thực trì trệ không tiến của cậu.

Đôi khi, Đường Tiếu cũng sẽ do dự, cũng có băn khoăn, điều này thật sự đáng giá ư? Nếu phải đi con đường nghiên cứu khoa học này, ở hiện thực cậu đã có khởi đầu rất có lợi thế, từ bỏ trò chơi như vậy, cậu có thể dùng ba năm nghiên cứu sinh này tạo dựng nên một đợt tên tuổi trong giới học thuật.

Huống chi, đã ba năm rồi, cậu thật sự có thể thành công ư?

Đường Tiếu hỏi qua bản thân vô số lần ở trong lòng, nhưng trước sau không chiếm được đáp án, mỗi một lần đều cảm thấy còn kém một chút, chỉ kém một chút như vậy, bất tri bất giác đã qua thêm một tháng, ba tháng, một năm…

Con đường này đi quá mức gian nan, thành công vẫn ẩn bên trong sương mù, chẳng thấy rõ điểm cuối.

Đường Tiếu hít sâu, lại chậm rãi thở ra, chờ thời gian gần giữa trưa, nhưng Tiêu Bách vẫn chưa tới, Đường Tiếu không nhịn được đi hỏi những người khác trong phòng thí nghiệm: “Tiến sĩ Tiêu còn chưa tới à?”

“Tiến sĩ Tiêu ra nước ngoài lãnh thưởng, giải Đột phá Khoa học, anh không biết à?”

Giải Đột phá Khoa học…

Đường Tiếu phục hồi tinh thần lại, à, hình như là có một chuyện như vậy.

Trước đó Tiêu Bách còn gửi email hỏi cậu muốn cùng đi với y hay không, bởi vì trên danh sách đoạt giải cũng có Đường Tiếu, nhưng Đường Tiếu lúc ấy còn kẹt ở trên một vấn đề nghiên cứu quan trọng, bèn uyển chuyển từ chối.

Giải Đột phá Khoa học được mệnh danh là “Oscar giới khoa học”, hoặc là giải Nobel bản xa hoa, tiền thưởng giải nhất cao tới 300 vạn đôla, cũng là một trong những chong chóng gió của giải Nobel.

Tự nhiên, giải thưởng này là trao cho kỹ thuật FSCG-SPL, là một trong những phương hướng thời đại mới dẫn đầu trong lĩnh vực chỉnh sửa gen, năm gần đây luôn là chủ đề cực hot trong giới sinh vật, lại bởi vì cử chỉ ‘khẳng khái’ của Tiêu Bách, nghiên cứu liên quan nhiều đến đếm không xuể.

Ngoại trừ giải Đột phá Khoa học này, liên tiếp còn đạt được giải Alpert, giải Wolf, còn có giải thưởng quốc tế Gairdner, có thể nói gần như là cầm một lượt giải thưởng lớn trong lĩnh vực liên quan đến khoa học đời sống trong giới học thuật, trừ quả vương miện rực rỡ nhất đó vẫn treo cao.

Nhưng đã đạt được tán thành của chong chóng gió, chẳng lẽ Nobel còn xa ư.

Đường Tiếu vỗ vỗ trán, lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút thời gian diễn ra lễ trao giải năm nay, phát hiện khoảng thời gian này lễ trao giải hẳn đã kết thúc rồi, bèn cất điện thoại đi, tính rời khỏi phòng thí nghiệm.

Kết quả cậu vừa rời khỏi tòa nhà thực nghiệm, đã thấy Tiêu Bách gọi điện thoại tới.

“Alo? Tiến sĩ Tiêu? Sao vậy ạ?”

“Đường Tiếu, cậu thấy tin tức chưa.”

“Tin tức gì ạ?”

“… Không có gì, cho dù thấy cậu cũng đừng để ở trong lòng, tôi sẽ nghĩ cách cho người xử lý tốt.”

Điện thoại ngắt, Đường Tiếu đầy mặt không thể hiểu được, chuyện lộn xộn gì đây.

Kết quả mới vừa cúp cuộc gọi của, giáo sư Lý lại gọi tới: “Alo? Em đừng đi xem hot search hôm nay.”

Đường Tiếu có hơi không thể hiểu được: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ, tiến sĩ Tiêu cũng bảo em đừng đi xem.”

“Không có việc gì, một đám người rảnh háng bịa đặt lung tung thôi, đừng đi xem, mấy ngày nay em tốt nhất cũng đừng tới trường học, bên phía trường học cũng sẽ cố gắng đè ảnh hưởng xuống,” giáo sư Lý tuy rằng hận sắt không thành thép, nhưng vẫn quan tâm học sinh của mình, “Em đừng quá để ý ngôn luận bên ngoài, đừng bị ảnh hưởng tâm thái, biết không?”

Đường Tiếu càng tò mò, sau khi cúp máy thì lấy điện thoại ra nhấn vào Con Mắt To*, liếc mắt đã thấy tiêu đề treo trên hot search.

* Biểu tượng của Weibo

#Thành quả của sinh viên đại học thu hoạch được sự tán thành của chong chóng gió giải Nobel# (HOT)

Nhìn thấy tiêu đề này, tâm trạng Đường Tiếu vi diệu, cậu đã biết vì sao, nhưng vẫn nhấn vào.

Mới vừa nhấn vào đã thấy một video phỏng vấn, là phỏng vấn Tiêu Bách.

“Xin chào tiến sĩ Tiêu, chúc mừng ngài đạt được giải Đột phá Khoa học, nghe nói giải thưởng này cũng là một trong những chong chóng gió của giải Nobel, ngài cho rằng kỹ thuật FSCG-SPL có cơ hội đạt được tán thành của giải Nobel không?”

“Có.” Tiêu Bách thoạt trông có chút không chút để tâm.

“Vừa rồi ở lúc đọc danh sách đoạt giải, chúng tôi chú ý thấy ngoại trừ ngài còn có tên của một vị tiến sĩ, sao cậu ta không tới hiện trường?”

“Cậu ấy có chuyện khác.”

“Như vậy à,” phóng viên chớp chớp mắt, sau đó tung ra một quả bom không hề báo trước, “Nhưng mà tôi nghe nói vị Đường Tiếu kia còn chưa đạt được học vị tiến sĩ, trước mắt vẫn là một nghiên cứu sinh, hơn nữa kỹ thuật FSCG-SPL là cậu ấy cùng nghiên cứu ra với ngài lúc học đại học, phải không?”

Lúc này Tiêu Bách đã nhận ra không đúng rồi, từ chối phỏng vấn, nhưng video vẫn hot, bởi vì có người đào ra lý lịch của Đường Tiếu.

“Đù má, thiệt hay giả, làm được thành công lúc học đại học? Giải Nobel? Là tôi đang nằm mơ à?”

“Sinh viên đại học người ta (dại ra) (dại ra)”

“Không đúng đi, người này đỉnh như vậy sao mới mới là nghiên cứu sinh chứ, hơn nữa ba năm nghiên cứu sinh cũng không có ra thành quả gì, sh, tôi có một nghi ngờ không trong sáng.”

“Bên trên, tôi cũng vậy.”

“Đây chính là giải Nobel đấy! Không đến mức lớn mật như vậy chứ, đời thứ hai gì mà có thể ‘ngủ’ được thành quả một giải Nobel chứ!”

“Nhưng thật sự rất đáng ngờ mà, cậu ta học nghiên cứu sinh ở danh nghĩa Tiêu Bách, hơn nữa còn là một cậu ấm, thật sự, quá kỳ quái.”

“Lúc trước là SCI phát thông qua máu mủ, hiện tại ngay cả giải Nobel cũng có thể phát thông qua tiền tài à...”

“Đại ca, chỉ là một trong những chong chóng gió mà thôi, tiêu đề này làm cho tôi tưởng rằng người ta đã được giải Nobel rồi.”

“Haha, anh em bên trên bộ cậu không biết kỹ thuật này đứng đầu thế nào trong giới học thuật đúng không, tôi nói ở đây luôn, tôi tuyệt đối không tin đây là sinh viên đại học có thể làm ra được, cho dù hiện tại là nghiên cứu sinh cũng nhiều lắm là có thể bắt đầu làm mấy việc lặt vặt mà thôi!”

Mọi thuyết xôn xao, nhưng không thể nghi ngờ độ hot đang tăng lên.

Bình Luận (0)
Comment