Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Chương 30

Chuyện về "nhóc đáng yêu mắng người" trên Weibo dần dần hạ nhiệt. Mặc cho mọi người có đào bới cỡ nào thì nhóc "bình xịt" mềm mềm đáng yêu há miệng là mắng "Mấy người đều là mấy cái bánh bích quy" kia cũng không thể tìm được.

Tan học, trên xe trường.

Nguyện Tác ôm máy tính bảng thấp thỏm bất an, hôm nay về nhất định phải nghiêm túc xin lỗi Mạc Dịch Trình mới được, thái độ cũng phải thành khẩn vào.

Ngay lúc trong lòng Nguyện Tác đang chắp vá câu từ để xin lỗi thì đột nhiên có tiếng loa vang lên ở sau xe.

"Mấy... Mấy người đều là mấy cái bánh bích quy..." Không ngờ lại là tiếng của Nguyện Tác trong buổi phát sóng trực tiếp tối hôm qua.

Nguyện Tác giật mình, vội quay đầu lại thì đối diện ngay với Tố Y đang cười híp mắt.

"Đô Đô, còn không chịu nhận nữa à? Chị đã bật lên nghe so sánh nhiều lần lắm rồi, giọng này chắc chắn là của nhóc luôn!" Hồi sáng Tố Y đã ép hỏi một trận, song vì Nguyện Tác sợ lại gặp rắc rối tiếp nên nhất quyết không chịu nhận nhóc đáng yêu mắng người trên Internet chính là mình.

Trường Cung vẫn mang hai vành mắt thâm sì, quay đầu lại liếc mắt một cái, "Có thời gian rảnh thế này chẳng bằng lên cốt truyện cho đàng hoàng, cập nhật ngày vạn chữ, thu nhập mỗi ngày 5 đồng không phải cũng mua được que kem ăn hay sao."

"A a a a! Phó Trường Cung, sớm muộn gì cậu cũng chết với cái miệng này của cậu thôi!" Tố Y hận không thể đánh nát cái đầu chó của cậu ta ra.

(Tui quên chú thích cho các cô mãi, thật ra Uông Tinh có nghĩa là Tinh cầu của loài chó, chữ "uông" có nghĩa là chó, không có ở đây nhưng vẫn phải nói sợ lại quên.-.)

Trường Cung giải vây giúp Nguyện Tác, rốt cuộc lại cuốn chính mình vào cơn sóng đả kích của Tố Y, có những câu Nguyện Tác nghe không hiểu lắm, thế nhưng trong đó từ xuất hiện nhiều chính là từ "chó", hơn nữa hình như Trường Cung... cũng không hề hấn gì. Bị mắng quá phiền, thì đơn giản đưa tay ngoáy ngoáy nhanh lỗ tai mấy cái, khịt mũi, kéo cái áo jacket lên cao một chút bao lấy đầu, đi ngủ.

Tố Y phun lửa cũng tương đối rồi bèn quay lại ép hỏi Nguyện Tác, Nguyện Tác không chống đỡ được, đang lúc đỡ trái hở phải thì xe trường đã đến trạm! Nguyện Tác như được đại xá, vội đẩy nhẹ vào Trường Cung, "Trường Cung ơi, tui phải xuống xe rồi ~ "

Trường Cung từ thò đầu từ trong áo ra, thả Nguyện Tác xuống xe, lại về ngủ tiếp, chỉ coi mấy câu lải nhải của Tố Y như là hát ru.

Nguyện Tác đẩy cửa vào nhà.

Hôm nay Mạc Dịch Trình lại không có nhà...

Tuy rằng hôm qua gây ra chuyện, bị Mạc Dịch Trình khiển trách, song cả ngày nay Nguyện Tác không được gặp Mạc Dịch Trình nên trong lòng vẫn rất nhớ, mở cửa ra không gặp người, trong lòng thấy thật là trống vắng.

Chưa kịp thả cặp sách xuống, Nguyện Tác đã vội chạy lại xem sổ ghi lời nhắn của hệ thống, vì màn hình của hệ thống ghi chép lời nhắn nằm ở chỗ tương đối cao, thế nên lần nào Nguyện Tác cũng phải mang một cái ghế nhỏ qua đứng lên đó, nhưng lần này vì sốt ruột nên chạy thẳng lại đó luôn, nhảy lên click vào khung 【 Lời nhắn 】trên màn hình.

Đinh!

Hệ thống thông báo: Hòm thư lời nhắn của bạn có 0 tin nhắn chưa đọc.

A... sao lại vậy chứ, mỗi lần Mạc Dịch Trình bận việc không chờ cậu đi học về được thì đều để lại lời nhắn. Nguyện Tác chưa từ bỏ ý định mang cái ghế nhỏ qua, rà soát lại hết từng cái tin trước đây một lần, lại click làm mới trang, sau khoảng mười phút, trên trán đã toát đầy mồ hôi.

"Không... Không có thật kìa." Nguyện Tác leo xuống khỏi băng ghế nhỏ, thả cặp xuống, lòng đầy mất mác, lau sạch ghế rồi cất đi xong thì ngồi trên ghế sa lon, cảm thấy xung quanh mình yên tĩnh cực kì, hình như... tĩnh lặng hơn rất nhiều so với mọi khi, tĩnh lặng đến mức thậm chí cậu còn nghe rõ được tiếng hít thở của chính mình.

Cứ ngồi ngơ ngác như vậy một lúc, lòng thấy rất bối rối. Mạc Dịch Trình không chờ mình tan học về, cũng không để lại lời nhắn nào, chẳng những vậy, bên ngoài kia sắc trời đang ngày càng tối, đã qua giờ ăn tối thường ngày mà Mạc Dịch Trình vẫn không xuất hiện.

Buối trưa Nguyện Tác ăn không nhiều, bụng đã kêu hai lần, thế nhưng trong cảm nhận thì lại không thấy đói lắm, dường như tất cả giác quan đều đã bị thu chặt lại, nhường chỗ cho trái tim rồi...

Mạc Dịch Trình vẫn còn đang giận ư?

Nguyện Tác đứng dậy, nghĩ hay là trước hết chỉnh đốn bản thân mình lại đã, lát nữa Mạc Dịch Trình về lại xin lỗi cho đàng hoàng, Mạc Dịch Trình tốt như vậy, nhất định sẽ tha lỗi cho mình thôi.

Tuy trong lòng nghĩ vậy, song bàn tay Nguyện Tác với lấy chiếc cặp nhỏ vẫn hơi run run, cậu về phòng ngủ thay đồng phục đi học ra, mở tủ lạnh, bên trong có một ít trái cây dự trữ, đồ ăn vặt và rau, Nguyện Tác lấy một hộp sữa bò ra rồi lại ghế sa lon ngồi, cắm ống hút vào ngồi hút từng ngụm.

Uống hết một hộp sữa nhỏ rồi, lại do dự thêm một chút, cuối cùng Nguyện Tác mới lấy dũng khí, chạy lại trước màn hình hệ thống. Click: Gửi tin nhắn văn bản cho người chơi.

"Mạc Dịch Trình ơi, bao giờ thì anh về vậy ạ?"

Click gửi đi.

Mười phút sau, Nguyện Tác vẫn đứng bên tường chờ hồi âm từ Mạc Dịch Trình, song từ đầu đến cuối vẫn không có bất cứ thông tin gì từ hệ thống.

Nguyện Tác dụi dụi mắt, hít một hơi thật sâu, lại soạn một tin khác.

"Mạc Dịch Trình ơi, tui đã tự ăn cơm tối xong rồi. Sau này tui sẽ luôn ngoan ngoãn, sẽ không chọc giận anh nữa."

Tay run run, click gửi đi.

Sau một tiếng, Nguyện Tác đứng bên tường đến mức tê cả chân, vậy mà vẫn không chịu rời khỏi, thỉnh thoảng lại bật màn hình đang trong chế độ ngủ đông lên, kiểm tra tin tức hồi âm căn bản không hề tồn tại.

Ngay tại lúc này, đột nhiên Nguyện Tác cảm nhận được một cơn chấn động dưới lòng bàn chân mình. Căn phòng dường như cũng cùng lung lay theo, Nguyện Tác không vững chân ngã ngồi xuống đất, song song đó bên ngoài phòng có tiếng động lớn vang lên nghe như là tiếng gỗ bốc cháy rồi nổ tung, toàn bộ đèn đường ngoài cửa sổ đều tắt ngúm trong nháy mắt, ngay cả ánh trăng trên trời cũng như bị một tấm bạt dày che mất, hoàn toàn không thấy ánh sáng.

Nguyện Tác co rúm người, đứng dậy khỏi sàn nhà, cẩn thận đề phòng bước lại bên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ...

Thế giới bên ngoài...

Đã biến mất...

Giống như rơi vào trong lỗ đen sâu vô tận, không chút ánh sáng, không chút hơi người.

Cảm giác này...

Nguyện Tác hoảng sợ lùi lại mấy bước liền, cả cơ thể đột nhiên run lên dữ dội, đây... đây là trạng thái lúc cậu vẫn chưa gặp được Mạc Dịch Trình! Đây là thiết lập cơ bản của hệ thống lúc cậu vẫn còn là một tinh linh nhỏ vô chủ. Bên ngoài là bóng tối vô tận vĩnh viễn không thấy điểm cuối, giống như lúc linh hồn rời khỏi thân thể, trôi nổi bồng bềnh giữa vũ trụ vô biên, mang đến nỗi sợ hãi và tuyệt vọng khôn cùng!

Mạc Dịch Trình... không cần mình nữa rồi? Phút chốc, lồng ngực như bị khoét một lỗ lớn, đau đến nỗi ngay cả hít thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Lại một trận rung nhẹ nữa, đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm! Chỉ còn lại đèn khẩn cấp tỏa ánh sáng yếu ớt, không đến mức mất đi thị giác hoàn toàn.

Nguyện Tác bị thứ gì đó ngáng chân, té xuống thảm, một cánh tay đập vào cạnh bàn trà, đau muốn hít hà, tuy rằng trong bóng tối viền mắt đã đỏ lên, nhưng vẫn gắng gượng cắn môi cố không rơi nước mắt.

Không đâu, Mạc Dịch Trình sẽ không gỡ bỏ mình đâu, Mạc Dịch Trình đã hứa rồi mà!

Ban... ban sáng không phải đã làm lành rồi sao, hơn thế nữa mình cũng đã cam đoan sau này sẽ không tái phạm nữa rồi mà.

"Roẹt ——" màn hình chuyên dùng để liên lạc với người chơi chợt hiện hoa tuyết, sau đó, đi kèm với một âm thanh nhức óc, màn hình lập tức tối sầm đi, cuối cùng tiến vào trạng thái tắt máy.

Trên mặt đất bỗng có thêm vài vết nước mưa, trong phòng vang lên tiếng khóc thút thít nho nhỏ.

Nguyện Tác ôm cánh tay ngồi cuộn tròn trong khe giữa ghế sô pha và bàn trà, chôn đầu, không dám nhìn ra bên ngoài.

Bị bỏ rơi thật rồi...

oOo

Dạ tiệc từ thiện diễn ra thuận lợi vô cùng, Mạc Dịch Trình đại diện công ty quyên tiền xong, lại hàn huyên với mấy ông lớn một hồi thì bảo Trần Củ đi lấy xe, chuẩn bị về nhà.

Đã hơn chín giờ rồi, bình thường thời gian đi ngủ của bé con được quy định trong khoảng từ mười đến mười rưỡi, giờ về hỏi thăm xem cơm tối ăn có no không, có lẽ hai người còn có thể ăn thêm một ít cho bữa khuya, sau đó lại giục bé con lên giường đi ngủ.

Trần Củ mở cửa xe giúp Mạc Dịch Trình, phóng viên chờ bên ngoài bắt đầu vây lại chụp ảnh, nhờ có bộ phận an ninh cản người lại, xe Mạc Dịch Trình mới rời khỏi đó thuận lợi.

Mạc Dịch Trình nới lỏng cà vạt, lại lấy điện thoại ra, lập tức, có một tin tức đứng đầu WeChat nhảy ra ngay trên cùng. Là tin tức về động đất tại một nơi nào đó của tỉnh C, cấp độ động đất tầm trung, song may mà vùng trung tâm địa chấn có ít người ở nên không gây ra quá nhiều thương vong về người.

Mạc Dịch Trình lướt nhanh qua một vài tin tức, sau đó tắt đi.

Click vào trò chơi.

Trò chơi đang tải...

Thường ngày tốc độ tải của trò chơi này cực nhanh, thời gian chờ rất ngắn, dù có đang ở trong đoàn phim, tín hiệu không tốt đi chăng nữa thì vẫn chưa từng xuất hiện việc phải chờ để tải vào.

Đợi hết một phút, lông mày Mạc Dịch Trình dần nhíu chặt lại, tấm lưng vốn thả lỏng lại căng lên lần nữa. Thoát trò chơi, tắt hết mọi chương trình đang chạy rồi tải lại lần nữa, lần này đường tiến độ tải hình như có nhanh hơn trước được một chút, tuy nhiên lại cắm chốt ở 95%, rề rà không thể tiến được vào giao diện trò chơi.

Mấy phút sau, khi trò chơi vẫn hiển thị tải thất bại, thì Mạc Dịch Trình hoàn toàn hoảng rồi.

Đến mười phút sau, tay cầm điện thoại của Mạc Dịch Trình cũng bắt đầu run rẩy, thế nhưng có tải lại trò chơi một lần nữa thì vẫn cứ kẹt mãi ở mốc 95%.

"Trần Củ, dừng xe lại!" Giọng Mạc Dịch Trình rất nghiêm trọng.

Trần Củ đạp phanh, cho xe dừng sát vào ven đường.

Mạc Dịch Trình mở cửa xuống xe, hắn chỉ cảm thấy không khí trong xe cực kì bí bức, bên ngoài người đi đường và xe cộ đều rất thưa.

Mạc Dịch Trình cấp tốc dùng một chiếc điện thoại di động khác liên lạc cho Hám Minh, bảo anh đi liên hệ ngay cho bộ phận kỹ thuật của công ty, phái người đến xử lý sự cố điện thoại di động.

Bên kia điện thoại, Hám Minh khá là kinh ngạc, rất hiếm khi anh được thấy ông chủ của mình loạn như vậy, thậm chí còn mất đi năng lực xử lý và phán đoán đáng tự hào của mình. Công ty của nhà họ Mạc phần lớn trong lĩnh vực giải trí và bất động sản, còn bộ phận kĩ thuật thì quản lý về phần cứng và mạng máy tính, nếu đặt một game điện thoại trước mặt thì chính xác gọi là cách nghề như cách núi.

"Nhị thiếu, hay là chúng ta liên lạc cho Trần tổng đi, cậu ấy có liên hệ tương đối mật thiết với công ty game cũng như kỹ thuật khai phá của bên đó, hơn nữa có vẻ như nhà họ Trần cũng đang thử tiến quân vào thị trường game mobile, hẳn có thể tìm được người thích hợp đến giải quyết." Hám Minh nói.

Mạc Dịch Trình thoáng chần chờ, chuyện về trò chơi này càng ít người biết càng tốt, song tình hình bây giờ hắn đã không thể kiểm soát được nữa, "... Được, tôi sẽ đi liên hệ với Trần Thăng."

Cúp điện thoại, Mạc Dịch Trình gọi cho Trần Thăng, Trần Thăng đang chè chén với đám bạn, bên kia điện thoại là tiếng nhạc đinh tai nhức óc.

"Trần Thăng, bây giờ cậu đang ở đâu, tôi tới đó tìm cậu ngay!" Giọng Mạc Dịch Trình rất gấp gáp, khác một trời một vực với Mạc Dịch Trình dù trời có sập cũng không sợ trong ấn tượng của Trần Thăng.

"Được." Trần Thăng biết chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, quay lại phòng bao chào tạm biệt đám bạn rồi liền cầm áo khoác đi ra ngoài. Đứng trước cửa chưa tới năm phút, xe của Mạc Dịch Trình đã đến rồi.

Từ bên trong, Mạc Dịch Trình vội mở cửa xe cho Trần Thăng, ra hiệu cho anh ta lên xe ngay, Trần Thăng lên xe, hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Trần Thăng, chuyện này anh phải giúp tôi, hơn nữa còn phải giữ thật kín miệng." Ánh mắt Mạc Dịch Trình cực kỳ nghiêm túc.

Quen biết đã nhiều năm đến thế, đây vẫn là lần đầu tiên Mạc Dịch Trình nói chuyện với mình kiểu này, Trần Thăng sốt sắng xốc lại cổ áo, "Được thôi, anh nói đi"

Sau một tiếng.

Trò chơi vẫn không tải vào thành công.

Mạc Dịch Trình đi loanh quanh trong phòng làm việc của Trần Thăng. Trần Thăng mời chuyên gia kỹ thuật đến để kiểm tra điện thoại và trò chơi rồi cũng không thể nhanh chóng giải quyết vấn đề. Dưới cái nhìn của nhân viên kỹ thuật, trò chơi "Trọng sinh nuôi dưỡng tinh linh" chẳng qua chỉ là một phần chương trình trò chơi điện thoại vô cùng đơn giản, về phần tại sao không thể đăng nhập được, rất có thể nguồn cơn là do chương trình của game xảy ra trục trặc, điều này thì bên điện thoại không có cách nào dùng khả năng kĩ thuật để giải quyết.

Trần Thăng dụi tắt điếu thuốc không biết là thứ bao nhiêu, "Dịch Trình, không bằng cậu đưa điện thoại qua cho tôi, tôi lại tìm người..."

"Không được." Mạc Dịch Trình ngắt lời không chút nghĩ ngợi, tiện tay kéo cái cà vạt trên cổ xuống, ném lên chiếc ghế ngồi bằng da thật, mắt hơi nhắm, đưa lưng về phía Trần Thăng đang đứng trước cửa sổ sát đất.

Đã 22:35.

Hiện giờ cả đầu Mạc Dịch Trình chỉ toàn là Nguyện Tác ở trong nhà một mình, không liên lạc được với hắn liệu có sợ hãi hay không. Đáng sợ hơn nữa là, nếu như sự cố xảy ra bên phía trò chơi không thể xử lý được, hoặc là sau khi xử lý xong chương trình xảy ra vấn đề... Hậu quả đều không thể tưởng tượng được. Đây chính là lí do vì sao hắn đã bảo Hám Minh điều tra những chuyện về trò chơi trong thế giới thực từ sớm, chính là để phòng ngừa những chuyện như vầy xảy ra, thế nhưng chuyện vẫn đã xảy ra rồi!

Một tay Mạc Dịch Trình đỡ trán, hắn nắm đến mức huyệt Thái dương cũng thấy hơi đau.

"Trần Thăng."

"Ừm." Trần Thăng đáp một tiếng, lâu sau mới phát hiện chỉ là Mạc Dịch Trình vô thức kêu mình một tiếng chứ xem ra cũng không tính nói cái gì.

Cuối cùng, Mạc Dịch Trình bỗng ngẩng đầu lên, lập tức bước nhanh ra cửa, Hám Minh và Trần Củ vẫn luôn canh trước cửa, thấy Mạc Dịch Trình đẩy cửa đi ra, hai người đều giật cả mình.

Đáy mắt Mạc Dịch Trình hơi đỏ, mái tóc được chỉnh trang tỉ mỉ để tham gia hoạt động cũng trở nên rối tung.

"Hám Minh, cậu lái xe đi, bây giờ chúng ta lập tức đi tìm cái cậu Trường Cung kia!"

Hết Chương 30

oOo

Chii: Như mọi người cũng đã thấy là tui gửi không hết đống email.-. Thật ra thì tui đã định gửi chương 30 cho tất cả những bạn để lại email của mình, cho đến khi tui phát hiện số lượng đã lên đến gần hai trăm QvQ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho truyện như dậy, và cũng chân thành xin lỗi vì đã tạo nghiệp ở chương trước QvQ Cái lười lòi cái khôn, từ giờ trước khi đăng bản edit vài tiếng tui sẽ up trước bản convert, bao giờ các trang reup kia post rồi thì tui sẽ cập nhật lại bản edit ha ~ Vừa đáp ứng được tính lười và giữ con như giữ của của tui, mà hơn hết là ai cũng được đọc truyện ~

À còn nữa, về xưng hô, qua đợt này đọc cmt tui mới thấy có siêu nhiều bạn gọi tui là au hay ad. Thật ra mấy bạn gọi tui là cái gì tui cũng ok hết, nhưng mà vốn dĩ tui không phải au hay ad gì đâu. Ad là viết tắt của administrator tức là quản trị viên của một group hay trang nào đó, còn au là author nghĩa là tác giả đó mấy má ơi, truyện này tên tác giả đã ghi rõ là Cửu Vân Ca nha, êm chỉ là con editor nhỏ bé thôi.-. Từ giờ nếu có dùng đại từ nhân xưng chỉ tui, mong mọi người có thể là editor hoặc Chi ha ~ Thế thôi, iu mọi người <3
Bình Luận (0)
Comment