Mạc Dịch Trình cõng Nguyện Tác quay lại.
Cứ nghĩ đến sáu tiếng nữa Nguyện Tác phải quay lại trò chơi thì thật khó tránh khỏi đôi chút tiếc nuối.
Dường như Nguyện Tác cũng rất không nỡ, cậu gác chiếc cằm thanh mảnh trên bả vai Mạc Dịch Trình, kêu một tiếng: "Mạc Dịch Trình."
"Ừm."
"Chuyện tối hôm qua là tui không ngoan, bạn cùng lớp đã giải thích cho tui biết về thuỷ quân với bình xịt, tui biết đó là việc làm không tốt, tui làm như vậy chắc chắn cũng sẽ gây phiền phức cho mọi người. Tui hứa sau này sẽ không làm vậy nữa, tui xin lỗi."
Mạc Dịch Trình im lặng nghe Nguyện Tác nói hết, rồi hắn nghiêng đầu, nhìn Nguyện Tác.
"Không cần xin lỗi, thật ra tôi không có trách nhóc. Tức giận là vì nhóc quá dễ bị lừa, cứ tiếp tục như thế này sớm muộn gì cũng bị người ta bán mất, đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ?"
Nguyện Tác nghe Mạc Dịch Trình nói xong, mãi một lúc lâu mà vẫn chưa hoàn hồn, bỗng dưng tim đập thật nhanh.
Ngay lúc Mạc Dịch Trình đi đến khúc quanh nơi đầu hẻm, điện thoại di động bỏ trong túi lại phát ra tiếng.
Đinh!
Cả hai đều biết đó chính là tiếng phát ra từ trò chơi, Mạc Dịch Trình không chần chừ, một tay giữ Nguyện Tác, tay còn lại nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Đèn báo động màu đỏ chói trên giao diện trò chơi đã chuyển thành màu xanh lục, đồng thời, âm thanh phát ra cũng không giống như lúc trước nữa, tiếng nghe dễ chịu hơn nhiều, không chói tai như tiếng của báo động đỏ.
Thông báo từ trò chơi: Phục hồi các bộ phận bị tê liệt của hệ thống, tái khởi động thành công, đang tìm kiếm tiểu tinh linh...
Thế này nghĩa là, khôi phục rồi?
Mạc Dịch Trình và Nguyện Tác còn chưa kịp mừng đã bị ánh sáng chói lòa bất ngờ phát ra từ trong điện thoại đâm thẳng vào mắt, buộc phải nhắm hai mắt lại!
Đinh!
Thông báo ngữ âm từ hệ thống: Đã tìm thấy tiểu tinh linh.
Thông báo ngữ âm từ hệ thống: Quét hình tiểu tinh linh —— xác nhận thân phận —— tinh linh Đô Đô, cấp 8.
Thông báo ngữ âm từ hệ thống: Quét hình tiểu tinh linh và đưa về chỗ cũ.
Mạc Dịch Trình chợt thấy sau lưng mình nhẹ bẫng, Nguyện Tác trên lưng đã biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa!
"Đô Đô!" Mạc Dịch Trình vội mở màn hình lên thì thấy được thiếu niên trong điện thoại... May quá... Thật may...
"Mạc... Mạc Dịch Trình." Vẫn là giọng nói mềm mềm quen thuộc, Nguyện Tác đã quay lại bên trong trò chơi, chỉ là không biến về hình tượng chibi nữa mà vẫn giữ nguyên hình dáng lúc đầu.
Trong game, có vẻ như Nguyện Tác đã có thể nhìn thấy Mạc Dịch Trình.
Nguyện Tác vẫn đứng chân trần trên thảm trải sàn, tuy trong mắt còn vương đôi nét sợ hãi sau khi bị "dịch chuyển", thế nhưng cậu vẫn cười nói với Mạc Dịch Trình: "Mạc Dịch Trình, tui... tui không sao đâu! Tui nhìn thấy được anh rồi nè!"
Mạc Dịch Trình thấy người ta đã về trò chơi, tuy hơi nuối tiếc, song về mặt lý trí vẫn biết bé con đến từ trò chơi, vào giai đoạn này về lại trong đó mới là an toàn nhất, "Đô Đô, nhóc có nghe thấy tiếng của tôi không?"
Nguyện Tác gật đầu, "Có, nghe được mà cũng thấy được nữa."
"Vậy thì tốt." Mạc Dịch Trình nhận ra một vài thiết bị của trò chơi trong phòng tuy đã vận hành trở lại, thế nhưng quang cảnh bên ngoài cửa sổ vẫn tối đen như mực, nói cách khác, còn một phần chương trình chưa thể phục hồi được, tức là trò chơi vẫn đang tồn mầm họa.
"Đô Đô, nhóc đừng sợ, tôi dẫn nhóc đi kiếm Trường Cung." Mạc Dịch Trình nói xong thì đưa mắt nhìn giờ, đã sắp ba giờ sáng, "Qua ba tiếng nữa, mọi thứ đều sẽ trở lại bình thường."
"Vâng!" Tuy rằng Nguyện Tác lại trở về nhà trọ nơi mà bên ngoài trống trải tựa vực sâu, nhưng có thể thấy Mạc Dịch Trình, nghe tiếng Mạc Dịch Trình thì bản thân cậu sẽ không thấy sợ nữa.
Trong nhà trọ.
Trường Cung đã tỉnh lại.
Hám Minh vẫn canh chừng mãi bên cạnh máy vi tính như nhân viên an ninh, thỉnh thoảng còn nhìn nguồn điện, sờ sờ CPU kiểm tra nhiệt độ.
Trường Cung ngồi khoan chân đĩnh đạc ở trên giường, "Đừng có mò nữa, máy tính vẫn ổn, nó là sinh mạng của tôi đấy, đã nâng cấp thiết bị và kiểm tra định kỳ trước đó rồi."
Hám Minh không nói gì, lại vẫn một mực làm theo ý mình, kiểm tra xem xét từng chút một, cuối cùng đến tận lúc hạt bụi cuối cùng trong góc màn hình cũng bị lau sạch mới chịu dừng tay.
Ba giờ mười phút sáng.
Mạc Dịch Trình cầm điện thoại quay lại, nói cho Trường Cung biết chuyện vừa xảy ra ban nãy, sau lại mở điện thoại lên cho Trường Cung xem xét tình hình hiện tại.
Trường Cung nhìn Nguyện Tác trong điện thoại đã đổi mất lớp áo da chibi, phút chốc hai mắt trợn trừng, khóe miệng không chịu sự khống chế co rút hai cái.
Từ hình thái lớp áo da cấp thấp của Nguyện Tác đã có thể đoán được dáng vẻ vốn có sẽ rất đẹp mắt, thế nhưng Trường Cung cũng không ngờ sẽ đẹp mắt đến mức này! Đứa ngốc này cấp bậc không cao lại ma xui quỷ khiến thế nào lên cấp nhờ sự cố hệ thống, thật đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
"Bây giờ hẳn là một phần hệ thống đang vận hành tự sửa chữa, nhưng vẫn cần phải xử lý thêm một bước nữa, chờ đến sáu giờ đi, đúng giờ tôi sẽ sang." Trường Cung nói.
Mạc Dịch Trình gật đầu, "Đã làm phiền cậu rồi."
Nguyện Tác ở trong điện thoại cũng cảm kích, nói tiếng cảm ơn: "Cảm ơn Trường Cung!"
Trường Cung giơ tay ngoáy ngoáy lỗ tai, "Không cần khách sáo thế đâu."
Năm giờ, ông Phó rời giường làm bữa sáng phân cho mọi người. Sau đó, ông lại chuyển phát phần của Trường Cung vào máy vi tính thông qua camera.
Trước tiên Mạc Dịch Trình cũng chuyển phát một chén cháo nhỏ vào trong điện thoại, bảo Nguyện Tác uống cho ấm bụng. Nguyện Tác sờ sờ cái bụng nhồi mì hoành thánh no đến mức nhô cả ra, "Tui... Tui không có đói."
Mạc Dịch Trình dỗ dành, "Ăn một chút đi." Trông Nguyện Tác bây giờ gầy như thế này, khác biệt một trời một vực so với lúc trước, nhìn đáng thương khó tả.
Nguyện Tác đáng thương chỉ có thể cầm thìa lên ăn vài ngụm cháo, bấy giờ Mạc Dịch Trình mới vừa lòng.
Sáu giờ sáng, Trường Cung ăn mặc chỉnh tề, xuất phát từ nhà trọ của mình.
Trường Cung định vị được vị trí nhà trọ của Nguyện Tác rồi ra khỏi cửa gọi một chiếc taxi. Cũng trong lúc đó, khi Trường Cung ra khỏi nhà trọ, lên xe, Mạc Dịch Trình sẽ không thể nhìn thấy cậu trong trò chơi nữa, chỉ có thể quan sát từ chỗ của Nguyện Tác, mong Trường Cung chạy tới sơm sớm một chút.
Dưới sự thúc giục của Mạc Dịch Trình, Nguyện Tác nằm trên ghế sa lông nghỉ ngơi, trên người đắp chiếc chăn dày cộm, trong lòng còn có miếng giữ nhiệt, rõ ràng tình trạng cơ thể ghi là tốt, thế mà Mạc Dịch Trình lại khăng khăng bảo là hiện giờ dữ liệu của hệ thống chưa chắc đã đúng hoàn toàn, định chờ lát nữa hệ thống trở lại bình thường thì sẽ gọi cho Lương Thiệu Ninh.
Sau mười lăm phút, có tiếng gõ cửa nhà trọ Nguyện Tác.
Nguyện Tác vội vàng đứng dậy ra mở cửa.
Mở cửa ra, bên ngoài vẫn là một màu đen mù mịt, hoàn toàn không có lấy chút ánh sáng, lẽ dĩ nhiên cậu cũng không nhìn thấy Trường Cung.
Tuy nhiên thật ra đây chỉ là "điểm mù" khi quan sát từ góc độ của Nguyện Tác, Trường Cung nhìn từ ngoài vào thì thấy mọi thứ đều bình thường.
Trường Cung chào hỏi Nguyện Tác rồi bước vào nhà trọ.
"Đô Đô nhóc không sao chứ, hôm qua nhóc gặp sự cố ở trong này mọi người ai cũng lo hết trơn." Trường Cung vừa đi vào trong vừa an ủi Nguyện Tác.
"Không... Không sao rồi, thì có hơi sợ xíu thôi à." Nguyện Tác vội trả lời.
Trước đó Trường Cung nhìn cách hai lớp màn hình, vẫn chỉ đơn giản cảm thấy là Nguyện Tác dễ nhìn, thế nhưng lúc gặp được người thật, bốn mắt nhìn nhau, cậu không thể không cảm thán trong lòng đây chính là thiếu niên đẹp nhất mà cậu đã từng gặp.
"Trường Cung ới?" Nguyện Tác thấy Trường Cung hơi sững người ra.
Trường Cung lấy lại tinh thần, cười ha hả, "Không... Không có gì hết."
Phía bên kia điện thoại, Mạc Dịch Trình thấy Trường Cung vào nhà trọ bèn hỏi: "Cần tôi giúp gì không?"
Trường Cung lắc đầu, "Bây giờ ngoài đó không giúp được gì đâu, nhưng mà anh đừng lo, tình huống thế này tôi từng gặp rồi, không khó xử lý lắm."
Trường Cung nói rồi bèn lại trước màn hình thao tác của tường hệ thống, click mở thanh chạy chương trình hệ thống ra, tìm được lỗ hổng trong đó rồi tiến hành thăng cấp và cường hóa.
"Đô Đô, nhóc nhìn cái này này, hệ thống đã gửi thông báo cần phải lên cấp đến thì nhóc sẽ click lên cấp, hơn nữa mấy cái lỗ hổng còn sót lại như thế này cũng phải tự sửa chữa kịp thời." Trường Cung chỉ ra từng chi tiết mà bình thường cần phải chú ý cho Nguyện Tác xem, Mạc Dịch Trình ở ngoài cũng nghe vô cùng chăm chú.
Cuối cùng, Trường Cung click phục hồi và lên cấp, sau đó nói với Nguyện Tác: "Đô Đô, mấy thứ này lúc hệ thống mới bắt đầu liên kết với nhóc đều đã giới thiệu rồi mà, nhóc quên à?"
Nguyện Tác thoáng sửng sốt, sau đó cúi đầu, hơi xấu hổ, "Hình như... Hình như là có nói, nhưng mà hệ thống nói nhiều chuyện quá, nên có nhiều cái tui nhớ hông có nổi."
Mạc Dịch Trình thấy vẻ tủi thân của Nguyện Tác bèn lập tức mở lời an ủi: "Không sao đâu, lát nữa chúng ta nhờ Trường Cung liệt kê hết những điều cần chú ý rồi dán lên tường là được rồi."
Trường Cung: "..."
Mạc Dịch Trình lại bổ sung: "Cậu cứ ra điều kiện đi."
Trường Cung lập tức cười bảo: "Khách sáo khách sáo quá, bạn tốt với nhau, tôi sẽ không quá tay lắm đâu."
Mạc Dịch Trình: "..."
Đô Đô: "..."
Nửa giờ sau, ánh nắng ngoài cửa sổ rốt cuộc cũng đi xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào phòng.
Hệ thống được sửa lại thành công, bên cạnh đó cũng được nâng cấp lên phiên bản vận hành mới nhất.
Nguyện Tác vui sướng đi đến bên cửa sổ, nhìn mặt trời bên ngoài bắt đầu lên cao, còn có các tinh linh nhỏ và NPC thỉnh thoảng đi ngang qua trên đường phố, trên gương mặt thanh tú đáng yêu vẽ nên một nụ cười xán lạn.
Cuối cùng Mạc Dịch Trình cũng yên lòng, hắn nói một tiếng cảm ơn chân thành với Trường Cung.
Trường Cung vung tay, "Tôi với Đô Đô là bạn bè, giúp đỡ nhau là điều nên làm. Chưa kể... có thể tìm ra tôi, chắc hẳn anh cũng không dễ dàng gì. Đây chính là phúc của Đô Đô."
Nguyện Tác ở bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, cũng vội xoay lưng lại, bổ sung với vẻ mặt thật thà, "Đúng đó, được gặp Mạc Dịch Trình chính là phúc của Đô Đô!"
Mạc Dịch Trình nở nụ cười.
Nhìn thấy Mạc Dịch Trình cười, Đô Đô cũng vui vẻ cười theo.
Trường Cung nhún vai, không muốn trông khác người nên cũng cười chung.
Nụ cười, làm cả căn phòng đều tràn ngập ánh nắng.
Xử lý xong xuôi chuyện ở chỗ Nguyện Tác, Trường Cung nhớ ra hôm nay mình có tiết buổi sáng bèn chuẩn bị chạy về.
Nguyện Tác biết ơn Trường Cung, giữ cậu lại uống ít trà sữa rồi hẵn đi, Trường Cung từ chối cũng không tiện bèn ngồi xuống.
"Vị nho này là cho Trường Cung, vị chuối này là cho ông Phó, vị dâu này là cho... cái vị..." Nguyện Tác không nhận ra Hám Minh.
"Hám Minh, gọi tôi là Hám Minh được rồi." Trước đây Hám Minh đã từng thấy hình của Đô Đô, trong hình, Đô Đô vẫn chỉ là nhân vật hoạt hình bản chibi, nay lại thay đổi lớn như vậy làm cho anh hơi khó tiếp thu.
Nguyện Tác nói: "Vâng, cái này là cho Hám Minh."
Điểm tên xong mấy tách trà sữa nóng, đến tách cuối cùng, "Cái này có vị hồng trà, là vị mà Mạc Dịch Trình thích." Nói xong, bèn click chuyển phát, chuyển ba tách trà sữa ra bên ngoài.
(Ba tách cho ba người ở ngoài, Trường Cung ở trong nhà Nguyện Tác nên không cần phải chuyển ra, nãy tui định sửa thành bốn thì tự nhiên nghiệm ra nên chú thích cho thím nào ngáo ngơ như tui.-.) Ông Phó đứng một bên nhìn thấy Nguyện Tác thì ôi chao một tiếng, cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt chồng cả lên nhau, "Đứa bé này trông khôi ngô ghê à, dễ nhìn hơn thằng chó con Trường Cung kia nhiều, lại còn hiểu chuyện như thế, ông cám ơn cháu nhé." Nói xong, ông cũng cầm tách trà sữa mà Nguyện Tác chuẩn bị cho mình lên.
Trường Cung ở trong trò chơi trán hằn vạch đen, quả nhiên bất kể là Đô Đô bản thu nhỏ hay nguyên bản thì độ đáng yêu vẫn là không người địch lại hay sao, thiết lập tính cách cao lãnh thường ngày của ông nói sụp là sụp vậy à?
Trường Cung lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó chuyên tâm uống trà sữa của mình.
Ngay lúc tách trà sữa của Trường Cung sắp thấy đáy, một tiếng kêu nghèn nghẹn làm cậu giật mình, bàn tay cầm tách trà sữa của cậu run lên.
Bịch! Chính là tiếng vật nặng rơi xuống đất!
Trường Cung và Nguyện Tác đều giật nảy cả mình.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tiếng động phát ra từ bên ngoài trò chơi!
Ngay sau đó là giọng nói đầy vẻ lo lắng của Mạc Dịch Trình, "Ông ơi! Ông ơi ông làm sao vậy?"
Hết Chương 33 oOo
Chito: Chương sau chủ yếu về chuyện của Trường Cung, lại còn dài, con editor vô trách nhiệm sẽ không đảm bảo về tiến độ đăng bản edit chương mới.^. Giờ mà được skip hết mấy chục chương còn lại edit thẳng đến chương cuối rồi hoàn truyện thì sướng phải biết.-.