Nuôi Heo Trong Hậu Cung

Chương 27

Tâm tình thưởng sen ban đầu của Đào Nguyệt An bị Tần Sở Minh trêu đùa mà mất hết, gương mặt trắng nõn vì thẹn mà nóng bừng ửng đỏ, nàng chột dạ, nhìn ngó xung quanh thấy không có người phát giác mới dè dặt đem tờ giấy giấu vào lòng.

Các tiểu thư ở đầu kia hào hứng bắt đầu ngâm thơ đối chữ, ngay cả Đào Nguyệt Lâm, Đào Nguyệt Hi đều khó khăn ứng ra hai câu. Đào Nguyệt An thấy rất nhanh sẽ tới lượt nàng liền vội vã xoay qua chỗ khác, nếu không để người khác chú ý kêu nàng làm thơ, nàng suy nghĩ nát óc cũng không ra,

Thấy mặt nàng hồng gắt gao, Đào Nguyệt Hi bèn hỏi, “ Đại tỷ không phải là bị trúng nắng rồi chứ”

Đào Nguyệt Hi vừa nói, Vương Tĩnh Vân nhìn qua, “ Nguyệt An muội muội bị cảm nắng, mau quay về chỗ thái hậu ngồi, ngàn vạn lần đừng gắng gượng”

Doãn Tuyết Ninh thầm nghĩ nào có chuyện tốt như vậy, “ Như thế nào vừa đến muội muội, muội muội liền thân thể không thoải mái?”

“ Nguyệt An muội nhìn mảnh mai, dưới nắng độc, tỷ tỷ cần gì như vậy phỏng đoán” Lưu Mục Âm hòa giải, “ muội muội nếu là không thoải mái, liền nhanh đi nghỉ ngơi, vạn nhất có chuyện sẽ không tốt”

”Lưu cô nương nói đúng.” Trịnh Tông Ngạn gật đầu, “Ngày mùa hè nóng bức, trên đường cho dù có bóng cây che mát, cũng khó tránh khỏi nắng. Đào tiểu thư dưỡng ở khuê phòng, nhất thời không thích hợp phơi nắng quá lâu.”

”Đa tạ Tam hoàng tử.” Doãn Tuyết Ninh xem các nàng kẻ xướng người hoạ, sinh khí mà không có chỗ phát tiết.

Tần Sở Minh chớp thời cơ, “Điện hạ, thời gian không còn sớm, thần phải về quân về doanh thao luyện. thần xuất thân võ tướng, không hiểu những chuyện phong nhã, liền để thần đưa Đào tiểu thư trở về, vừa vặn cùng thái hậu, quý phi cáo an.”

Đào Nguyệt An đang đi, suýt nữa trượt chân, lại giả vờ không có nghe cái gì, yên lặng đem bước chân tăng nhanh.

Trịnh Tông Ngạn mặc dù muốn mượn lần này thuận nước giong thuyền tác hợp hôn sự của Tần Sở Minh, nhưng nghĩ thầm, võ tướng không hiểu phong tình, cứng rắn giữ lại ngược lại không tốt, “Vậy ngươi đi về trước, thay bản điện vấn an hoàng tổ mẫu.”

” Vi thần xin cáo lui.” Tần Sở Minh xoay người rời đi, Lưu Mục Âm rối rắm nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở trên đường mòn. Rất là hối hận, đừng nói cái gì thơ, chính mình nhất thời nghĩ biểu hiện, lại đã quên hắn là võ tướng, không phải là văn thần.

Mà Doãn Tuyết Ninh thấy vẻ mặt Lưu Mục Âm, dường như đoán được chuyện gì, yên lặng tính toán.

Đào Nguyệt An theo đường lúc đi chạy trối chết trở về.Nhưng cho dù nàng nhanh làm sao nhanh hơn được Tần Sở Minh. Hắn sớm một chút ngồi trên đại thụ trên đường mòn, có chút hăng hái xem Đào Nguyệt An vừa chạy vừa nhìn phía sau, vội vàng như mất hồn. Mới đầu cảm thấy đáng yêu cực kỳ, nhưng nhìn một chút, bỗng nhiên khó chịu giận tái mặt, mắt trầm xuống. Thấy nàng chạy gần tới, hắn nhảy từ trên cao xuống.

Đào Nguyệt An đang đi bỗng một cái bóng đen từ trên trời giáng xuống, phản ứng đầu tiên là kinh hô bắt thích khách. Nhưng nàng còn chưa kịp gọi, liền bị Tần Sở Minh che miệng lại, nhanh chóng dời đi vị trí.

Thời điểm gần buổi trưa, là lúc mặt trời độc nhất, cung nữ, thái giám sẽ chọn chọn ngây ngốc trong cung, ít đi ra ngoài, càng không có người có nhã hứng đi dạo hoa viên. Tần Sở Minh bắt nàng tiến vào hang động trong hòn non bộ, đến nơi, vẫn còn nắm tay không chịu buông.

Đào Nguyệt An gò má ửng hồng, “Sở vương điện hạ, ngươi làm cái gì?” Hắn lòng bàn tay nóng hổi, như một ngon lửa, nơi hai bàn tay giao nhau thấm ra một tầng dinh dính mồ hôi, nóng đến nàng không ngừng rút tay khỏi mà không được.

”Ta đưa cho ngươi tờ giấy, đã đọc?” Tần Sở Minh không nháy mắt nhìn chằm chằm Đào Nguyệt An, trong tay lực đạo càng lớn, làm tay nàng đau nhức.

”Còn không có... Ngươi có thể hay không, buông ta ra?” Đào Nguyệt An đưa tay lấy tờ giấy nhìn xem, là hẹn nàng ngày mai xuất cung thưởng ngoạn. Nàng thoáng nhớ lại lần trước xuất cung, liền tiêu tán ý niệm trong đầu, “Điện hạ... Nếu như bị thái hậu nương nương biết rõ, thần nữ sẽ bị phạt.”

”Sẽ không.” Tay của nàng non mềm, mềm mại như cánh hoa hoa sen, Tần Sở Minh đem tay khác của nàng cầm đến, Đào Nguyệt An ánh mắt hoảng sợ nắm lòng bàn tay, “Ngày mai là nữ nhi tiết, thái hậu sẽ cho các ngươi đều tự tại trong phòng làm túi thơm, ban đêm treo đến trên cây. Ngươi nói nha hoàn của ngươi giúp ngươi làm, sau đó nói phải đi đến cung quý phi, sẽ không có người phát hiện.”

Đào Nguyệt An nhìn tay mình vừa bị nắm vừa bị xoa, xấu hổ nghĩ rút về, “Điện hạ, ngài trước thả ta ra, được không?”

”Không được” Tần Sở Minh dứt khoát cự tuyệt nàng, “buông ra, ngươi sẽ chạy.” Tay của nàng nhỏ bé lại mềm mại thoải mái, không cầm lâu một chút là phụ lòng chính mình.

”Điện hạ, ta sẽ không chạy. Ngài như vậy, không hợp quy củ...” Nam nhân sao có thể tùy tiện nắm tay của nữ nhân, nếu để cho ma ma biết rõ, sẽ phạt nàng. Nếu như để người khác biết rõ... Đào Nguyệt An đột nhiên hiểu cái gì, trong lòng bàn tay một trận lạnh như băng, hậu tri hậu giác bắt đầu sợ hãi.

”Là ai lập thành quy củ?” Tần Sở Minh hướng nàng nhướn mày, mười ngón tay thủ sẵn mười ngón tay, giữa ngón tay nhẹ nhàng lau, “Bản vương tìm hắn nói rõ lí lẽ.”

Nếu như để người khác biết, Sở vương cầm tay mình, thanh danh của nàng liền hỏng toàn bộ. Đào Nguyệt An nhìn hai tay Tần Sở Minh, phảng phất như một đôi xiềng xích, khóa nàng trụ. Hơn nữa Tần Sở Minh ở biên quan đã lâu, tay biến lớn thô, làm tay nàng đều đỏ lên. Đào Nguyệt An chịu đựng việc không thoải mái, nhớ tới ma ma nói, liền nghĩ Tần Sở Minh cùng cha không hợp, liên tục nhiều lần khó xử, trước mắt hắn, không phải là trả thù cha không thành, liền trả thù đến trên đầu nàng chứ.

Tần Sở Minh đợi mãi không thấy nàng trả lời, cho là nàng không muốn cùng hắn ra ngoài. Lại nghĩ đến vừa rồi, nàng vừa nghe Trịnh Tông Ngạn nói, để mình đưa nàng trở về nàng liền chạy so với con thỏ còn mau hơn. Càng đừng nói đến nàng thầy mình nắm tay nàng như nuốt phải ruồi bọ vậy, lập tức liền hiện lên một ý nghĩ không thoải mái, “Ngươi ghét ta?”

”Không phải vậy, điện hạ...” Đào Nguyệt An bị nhìn ra tâm sự, thân thể cứng đờ, mới vừa ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, liền đôi mắt sáng rực của hắn dọa sợ, hoảng loạn cúi đầu.

”Ngươi ghét ta.” Thấy nàng chột dạ liền chắc chắn suy nghĩ của mìn. Sở vương điện hạ một tay tay nàng, tay khác nâng cằm của nàng, cưỡng bách nàng cùng hắn đối mặt. Đôi mắt sáng rực của hắn nháy mắt trở lên âm lãnh, như giông bão sắp đến

Hắn ban đầu chưa biết tâm tư của mình đối với nàng, nhưng ở Đại Nhung bốn năm liền xác định được.Về đến, liền đi thỉnh giáo Trịnh Tông Hi, bị nàng cười nhạo. Còn bắt Tôn Thư, Tôn Hổ tìm sách học cách ôn nhu, săn sóc. Sợ nàng trong cung khó chịu liền muốn đưa nàng xuất cung du ngoạn, con giúp nàng bôi thuốc, nhưng nàng không những không cảm kích.... lại còn ghét hắn. Nhớ tới lần trước nàng bị thương, hắn mang dược đến cho nàng, bị nàng đuổi ra ngoài, ngay cả vết thương cũng không cho xem, liền cảm thấy ủy khuất.

“ Ngươi chính là ghét ta.”

”Không phải vậy, điện hạ.” Đào Nguyệt An rất muốn gật đầu, nhưng nhìn Tần Sở Minh nếu là nàng thực gật đầu, có khả năng tay trên cằm nàng sẽ chuyển xuống cổ hung hăng vặn gãy,

”Điện hạ, ta không có ghét ngươi.”

Dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn hắn. Thanh âm mềm mại nhu nhu,ngon ngọt như mật, như bao quanh trái tim Tần Sở Minh, thần sắc lạnh như băng của hắn hơi chút dịu xuống, nhưng vẫn không tin, “Ngươi không ghét ta?”

”Ân.”

Nói đến, Đức Trinh thái hậu mặc dù cùng Đào Tương không hợp, trong lòng lại đối Đào Nguyệt An phá lệ vui vẻ. Nghĩ một nữ hài ngoan ngoãn, nói chuyện mềm mại, ôn nhuyễn, như người Giang Nam, Khi cười rộ lên thì ngọt ngào, cũng không như Doãn Tuyết Ninh gặp chuyện liền kích động, mọi việc lớn nhỏ đêu theo chỉ thị của quý phi, một người như vậy sao không sinh ở Doãn gia.

Nàng là thật nghĩ không ra, Sở vương điện hạ đến tột cùng làm sao vậy, không hề ấn theo lẽ thường.Trong mắt đối thủ còn cảm thấy Đào Nguyệt An nhu thuận, nàng thật muốn mắng người. Nhưng bây giờ chóng thoát thân mới là mấu chốt, vì vậy thử thăm dò nói, “Điện hạ, ta thật không có ghét ngươi. Ta chiều nay cùng ngươi xuất cung du ngoạn, được hay không?”

”Thật vậy chăng?” băng lãnh trên mặt Tần Sở Minh vỡ vụn, có loại hạnh phúc tới quá đột nhiên, trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận. Nhìn gương mặt nàng, hàng mi cong dài chớp chớp, đôi mắt trong suốt sáng ngời, đôi môi hồng ngọt ngàoliền nghĩ đến liếm một ngụm ngậm trong miệng...

”Thực.” Đào Nguyệt An bảo đảm, trên mặt cười dịu dàng, trong lòng đã đem đăng đồ tử liên tục ở trong lòng hung hăng mắng mấy lần, “Điện hạ ngài làm ta đau, có thể hay không trước buông ra?”

”Hảo.” Không bị người ghét hắn lòng đều là vui vẻ, nếu như sau lưng có thể dài ra một cái đuôi, hắn nhất định sẽ không ngừng lắc, sau đó cọ chân Tiểu Hạ Nguyệt, lại liếm lại cắn.

Được thả raĐào Nguyệt An như trút được gánh nặng, nhìnTần Sở Minh cũng không giống vừa rồi khủng bố như vậy, “Điện hạ, chúng ta nhanh đi thái hậu vậy đi. Vạn nhất Tam hoàng tử bọn họ đi trở về, mà chúng ta còn chưa tới, sẽ bị người nói xấu.”

”Sẽ không.” Tần Sở Minh nhăn lại mày, nhưng vẫn là bồi nàng ra khỏi núi hang động, đi trên đường mòn xuyên qua rừng, “Ai sẽ nói chúng ta?”

”Điện hạ là vương gia, thái hậu tự nhiên sẽ không nói. Nhưng cùng thần nữ liền không giống nhau...” Đào Nguyệt An đem hai cánh tay giấu kỹ, bây giờ là bên ngoài, tuyệt không thể lại để hắn dắt.

”Ngươi thực... Không ghét ta?” Bị cự tuyệt dắt tay Tần Sở Minh vẫn như cũ không có cảm giác an toàn.

Đào Nguyệt An cứng cổ, lại lắc đầu, nội tâm tràn đầy sụp đổ, khóe miệng còn là cười ngọt ngào, “Không có, ta làm sao ghét vương gia.”

Tần Sở Minh nghe thấy như được uống mật, vẫn có thể say lòng người. Hắn liền nghĩ, chính mình ôn nhu như thế săn sóc, làm sao sẽ bị đáng ghét. Hắn muốn không ngừng cố gắng, Tiểu Hạ Nguyệt sẽ càng ngày càng vui vẻ với hắn... Nghĩ tới, khóe miệng liền cong lê, vành tai lại hồng một mảng.

Đào Nguyệt An mỗi một bước như dài một năm, cuối cùng đến đình nghỉ mát, quả thực là như trút được gánh nặng, vội vàng chạy đến ngồi bên cạnh Đào quý phi.

Tần Sở Minh không có nghĩ nhiều, cùng thái hậu cáo lui, liền đứng dậy rời đi.Nhưng vừa trở về, đã cảm thấy không đúng, hắn ở tờ giấy chỉ nói làm cho nàng sáng sớm đi Thanh Dung Viên, lạiquên nói là giờ nào.
Bình Luận (0)
Comment