Nuôi Nhốt

Chương 4

Edit + Beta: FANG QING

Ngô Chí không nhớ rõ người ấy mang mình đi bằng cách nào, cùng không biết bản thân bị làm sao. Sau khi bị dắt về cậu sốt rất cao, tỉnh lại cả người cứ ngây ngây dại dại. Cậu không hiểu vì đâu mà người ấy xuất hiện trước mặt cậu, càng không hiểu bản thân làm cách nào sống sót sau khi nhiễm bênh, và cái thế giới này đã biến đổi sao rồi?

Không muốn nghĩ, không muốn nhìn, cũng chẳng muốn nghe, Ngô Chí như đang sống trong mộng, mọi thứ xung quanh mơ hồ rồi biến mất. Người ấy chăm sóc cậu rất tốt, vết thương xử lí hết sức hoàn mĩ, cơm do người ấy đút, tắm cũng do người ấy chăm, sinh hoạt hằng ngày đều được người ấy quản lý, Ngô Chí giống như một con rối gỗ vô dụng mặc cho người khác an bài.

Mãi đến một hôm, Ngô Chí đột nhiên bừng tỉnh. Không hề báo trước, cậu cứ thế thoát khỏi giấc mơ dài, sau đó hiện thực ập đến trước mặt cậu, vẫn tàn nhẫn như thế.

“…Diệp…Thanh Linh…”

Ngô Chí ngập ngừng gọi, chất giọng khô khốc vì lâu quá không nói chuyện. Diệp Thanh Linh lặng lẽ nhìn cậu, giúp cậu lấy một ly nước. Ngô Chí vươn tay nhận lấy, vạt áo trượt xuống khuỷu tay, phần cánh tay gầy gò nhợt nhạt lộ ra ngoài. Những lằn đỏ phân bố chằn chịt khắp trên cánh tay như đồ án, vừa kinh vừa dị.

Diệp Thanh Linh lướt qua cánh tay đang chưng hửng trên không của Ngô Chí, hết sức tự nhiên đặt ly nước sát miệng cậu. Ngô Chí đã quen được chăm sóc nên theo phản xạ uống luôn, hai người hài hòa như một thể. Thấy Ngô Trí ngoan ngoãn uống hết ly nước, đôi môi nhạt màu của Diệp Thanh Linh hơi câu lên, y vươn đầu ngón tay hơi tái của mình ra, trước khi Ngô Chí kịp phản ứng, đã dịu dàng cởi đồ của cậu. Ngô Chí vô thức cúi đầu, mới nhận ra đâu chỉ mình cánh tay, cả người cậu dày đặc những lằn đỏ, hệt như có ai đó dùng bút máu vẽ chú nguyền rủa cậu vậy.

“Tôi rạch lớp da thật của em ra, tách những tế bào bị virus cảm nhiễm.” Diệp Thanh Linh dịu dàng giải thích, đầu ngón tay trượt theo vết sẹo trên người Ngô Chí, nhưng không chạm vào. “Do lớp da thật bị rạch, nên mới để lại sẹo.”

Diệp Thanh Linh nâng mắt, thật thà đối diện với Ngô Chí: “Xin lỗi.”

Ngô Chí đột nhiên chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm túc của Diệp Thanh Linh, dù cho cách một lớp kính, nhưng vẫn rung rộng đến lạ kì. Ngô Chí cúi đầu cài lại áo, tiện thể né tránh tầm mắt của đối phương, nổ lực khiến giọng nói của mình nghe như thể không chút quan tâm.

“Có gì mà phải xin lỗi chứ, sẹo là huy chương của người đàn ông mà.” Ngô Chí nâng tay sờ mặt mình. “Cơ mà…giờ mà tôi ra ngoài thì có ảnh hưởng tới bộ mặt thành phố không?”

Diệp Thanh Linh nhìn cậu một cách hết sức quái dị, đôi mắt đen láy kia như hấp thụ tất thảy dương quang, nơi tiếp xúc giữa tròng trắng và con ngươi ánh lên sắc đỏ.

“Không đâu.” Diệp Thanh Linh nhẹ cười, đôi mắt đang nhìn chằm chằm Ngô Chí đầy ẩn ý.

Ngô Chí đột nhiên rất muốn nhìn thử dáng vẻ của mình hiện tại, Diệp Thanh Linh thấu hiểu lòng người, dịu dàng bảo cậu: “Trong nhà vệ sinh có gương đấy.”

“À.” Ngô Chí không nghĩ ngợi gì, thõng chân xuống giường chuẩn bị đứng dậy…đứng dậy một cách bình thường như trước, động tác ấy hết sức giản đơn, nhưng Ngô Chí lại không thể hoàn thành, hiện thực lại trực tiếp tát vào mặt cậu. Chưa kịp ngã xuống thì cậu đã được Diệp Thanh Linh dịu dàng đón lấy, Ngô Chí chăm chăm nhìn vào bắp trân trái khiếm khuyết của mình, bần thần hồi lâu.

Nhà ___Lửa cháy___Ngô Viện___Xác sống____Bắp chân.

Cậu bị bỏ rơi rồi. Ngô Chí bỗng nhiên muốn bật cười, ba mẹ chỉ bằng lòng dắt chị theo, để cậu một thân một mình giãy giụa trong tận thế.

“Ngô Chí.” Tiếng ai đó dịu dàng bên tai, phảng phất hơi lạnh. “Ngẩng đầu lên.”

Ngô Chí ngẩng lên hệt như người máy nghe được chỉ lệnh, ngơ ngác nhòm bóng người cũng đang ngơ ngác trước mặt. Cậu trong gương không còn là thiếu niên nữa rồi, Ngô Chí không biết mình đã vô tri vô giác sống bao lâu, chỉ có thể chăm chú nhìn thanh niên phản chiếu trong gương. Đó là một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, đường nét mềm mại của thiếu niên được tháng năm mài dũa, mắt cậu nhỏ hơn trước, nhưng trông cũng mạnh mẽ lắm. Điều khiến Ngô Chí ngạc nhiên là, trên mặt cậu không có miếng sẹo nào, những lằn đỏ chỉ kéo tới cổ rồi thôi.

Diệp Thanh Linh ôm cậu qua đây rồi dựa vào lưng cậu, luồn tay ra trước lau lau tấm gương, lòng bàn tay y chạm vào đôi môi người trong gương.

“Không thay đổi đâu…” Tay Diệp Thanh Linh áp lên bóng ngược sau mặt gương, Ngô Chí không cách nào nhìn được vẻ mặt của y, chỉ nghe người nọ lặp đi lặp lại một câu nói: “Không thay đổi đâu.”

“À…” Trừ câu nói ấy ra, Ngô Chí không biết nên đáp lại đối phương như thế nào. Đôi chân đã lâu không dùng tới thường dễ mỏi, càng đừng nói tới chuyện hiện tại cậu chỉ đứng bằng một chân. Ngô Chí bèn len lén dồn hết trọng lượng cơ thể lên người nọ, ngại ngùng nói: “Tụi mình…về phòng ngủ được không?”

Diệp Thanh Linh cảm nhận được sức nặng của Ngô Chí, khóe môi cong cong, ôm cả người cậu vào lòng.

“Được.”

Về đến phòng ngủ, hai người đột nhiên chìm vào yên lặng. Diệp Thanh Linh vốn ít nói, mà có nói thì cũng kiểu lời ít mà ý nhiều, hồi Ngô Chí học chung với y, toàn do Ngô Chí chủ động luyên thuyên. Nhưng lần này, có thể là do muốn hỏi, muốn biết, muốn hiểu quá nhiều chuyện, nên Ngô Chí không biết bắt đầu từ đâu, việc sinh sống trật nhịp với thời gian để lại di chứng hết sức rõ ràng. Cậu nhìn người trước mặt đến nghẹn lời, đần thối mặt ra.

Cậu thiết nghĩ phải chăng mình vẫn đang chìm trong ảo giác, nãy giờ cứ cảm thấy da dẻ của Diệp Thanh Linh mịn màng hơn trước, mặt mũi thì góc cạnh, đẹp quá trời đẹp. Ngô Chí bị suy nghĩ của mình dọa cho một trận, tự nhiên lại dùng từ “đẹp” để hình dung một thằng con trai, quá là bất ổn, song cái đầu nhỏ bé của Ngô Chí không thể nghĩ ra từ nào khác nữa. Mặt mũi Diệp Thanh Linh trước giờ vốn cực kì thanh tú, càng trưởng thành, càng đẹp trai. Tóc đen như mực, khúc xạ thành ánh tím, da dẻ dưới ánh sáng mông lung tựa ngọc thạch, khiến ai cũng muốn sờ thử một cái, cảm nhận trực tiếp sự mịn màng tinh tế ấy.

Ngô Chí ấn ấn huyệt thái dương, cậu hẳn vẫn chưa tỉnh táo lắm, nghĩ toàn mấy thứ tào lao! Song biến đổi lớn nhất của Diệp Thanh Linh chẳng phải là bề ngoài, mà là khí chất. Diệp Thanh Linh của ngày trước cho người ta một cảm giác yếu ớt bệnh tật, tính cách vô cảm dửng dưng, coi rẻ mọi thứ xung quanh, người như thế vừa khiến kẻ khác muốn bảo vệ, lại càng khiến họ muốn bắt nạt. Hồi ấy, Ngô Chí cũng chẳng ưa gì Diệp Thanh Linh đâu, nhưng hai đứa vốn hiếm khi chạm mặt, thành ra cũng chẳng có gì to tát. Trải qua vài năm “cùng hội cùng thuyền”, Ngô Chí và Diệp Thanh Linh không cãi không cọ, nhìn nhau riết cũng quen, cậu coi Diệp Thanh Linh như người của mình, cứ hễ thấy ai bắt nạt y, liền ra tay giúp đỡ.

Mà giờ đây, dù Diệp Thanh Linh trông đẹp hơn trước, nhưng đẹp không đồng nghĩa với vô hại. Ngô Chí mông lung cảm nhận được sức mạnh khổng lồ ẩn chứa trong thân thể người thanh niên ấy, tựa như chúa tể của muôn thú đang khoác lên mình bộ lông tinh xảo, dù đã cẩn thận giấu hết vuốt nhọn, vẫn toát ra nét hùng dũng uy nghiêm của một vị vương.

Ngô Chí xém chút bật thốt: “Cậu…là ai?”

Người đang khoác lên mình lớp da của Diệp Thanh Linh, là ai?

“Diệp Thanh Linh…”

“Hửm?” Diệp Thanh Linh đẩy gọng kính, con ngươi ánh hồng chăm chú nhìn Ngô Chí.

Ngô Chí chợt nhận ra, mỗi khi Diệp Thanh Linh nghiêm túc nhìn cậu, sự chăm chú và cẩn thận của y…khiến cậu cảm thấy y giống như đang tham lam ngắm cậu vậy. Để ngăn chặn mấy suy nghĩ vớ vẩn sắp trồi ra, cũng để tiếp tục câu chuyện ban nãy, Ngô Chí bèn hỏi Diệp Thanh Linh: “Lúc ấy cậu làm cách nào từ trong đống xác sống ấy…?”

Ngô Chí khựng lại, cậu không muốn dùng từ “sống sót” để hỏi y, nghe cứ như cậu muốn Diệp Thanh Linh chết luôn trong bầy xác sống vậy. Vừa nghĩ đến khả năng ấy, Ngô Chí bất giác sợ tới nỗi quên cả hô hấp. Cậu thoáng hoang mang, rồi chợt vỡ lẽ: Tại thế giới ngập tràn tuyệt vọng này, gặp được một người bạn cũ đang sống sờ sờ, là chuyện hạnh phúc và may mắn đến nhường nào.

“Tôi không biết nữa.” Diệp Thanh Linh vừa hay tiếp lời Ngô Chí, y nhẹ lắc lư đầu, mái tóc đen nhánh loáng ánh tím. “Lúc tôi tỉnh lại, thì xung quanh chỉ còn mình tôi.”

Ngô Chí không hề hoài nghi, chẳng biết lấy đâu ra tự tin, cậu chắc chắn Diệp Thanh Linh không lừa mình. Trong thế giới này, Diệp Thanh Linh tuyệt đối không bao giờ tổn thương Ngô Chí. Cách nghĩ này thật vô căn cứ, song Ngô Chí thật tâm thật dạ tin chắc như thế.

Diệp Thanh Linh đáp với chất giọng hờ hững, cứ như đang kể chuyện chẳng liên quan gì mình vậy: “Sau khi tỉnh lại, hình như tôi bị biến dị. Có thể do nhiễm bệnh, trong cơ thể tôi sinh ra đề kháng, loại đề kháng ấy có thể cải tạo thân thể.” Người nọ cúi đầu, quan sát đôi tay đẹp tới khoa trương của bản thân, Ngô Chí không nhìn rõ, phải chăng môi Diệp Thanh Linh đang vẽ ra một nụ cười, hay là đang cong lên một đường cong kì quái.

“Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh thì thầm thật khẽ: “Tôi không bao giờ trở thành gánh nặng của em nữa.”

Trong lòng Ngô Chí phút chốc loạn cào cào, cậu mất hồn rụt chân trái khiếm khuyết của mình vào…cậu bây giờ mới đúng là gánh nặng nè. Ngay khi Ngô Chí sắp rụt lại, Diệp Thanh Linh đã nhấc tay ghìm cậu lại. Ngô Chí chợt nghĩ, nhất cử nhất động của cậu như bị phóng đại trong đáy mắt y vậy, ngay cả sự run rẩy nhỏ bé nhất cũng không sót. Tục tằng mà nói, kiểu như có người bảo mông Ngô Chí cong, thì Diệp Thanh Linh còn biết nó cong bao nhiêu độ. Cảm giác bị nhìn thấu này khiến Ngô Chí mất tự nhiên, thậm chí hơi sờ sợ.

Diệp Thanh Linh nhạy cảm với mọi hành động của Ngô Chí, như lúc này đây, trước khi Ngô Chí cảm thấy bài xích, y đã dùng chuyện khác dẫn dắt sự chú ý của cậu. “Tôi tìm được em, sau đó chọn nơi này làm nơi tạm trú.”

Ngô Chí bị đánh lạc hướng, quên luôn chuyện Diệp Thanh Linh đang đặt tay ở chỗ yếu ớt và khó chịu của mình. “Đây là đâu?”

“Khách sạn Diệp Chi.”

Thành phố Ngô Chí đang sống tên là Diệp Chi, nơi trung tâm thành phố có một khách sạn trùng tên, cũng là khách sạn có quy mô lớn nhất thành phố. Ngô Chí ngu người: “Tụi mình vẫn luôn ở đây hả? Bây giờ ngoài kia sao rồi, người khác…thì sao…”

Bị đôi mắt sâu hun hút của Diệp Thanh Linh dõi theo chăm chú, cổ họng Ngô Chí nghẹn lại, giọng cũng xìu xuống. Cậu chợt nghĩ đến một giả thiết tồi tệ, hết sức tồi tệ. Diệp Thanh Linh đứng dậy, y bước tới bậu cửa sổ bị tầng tầng lớp lớp rèm vải che chắn, vươn tay nắm mép màn, cánh tay trắng ngần tương phản với rèm vải đỏ tươi.

Diệp Thanh Linh ngoảnh lại, tóc mai phủ trên mắt kính.

“Ngô Chí.” Y dịu dàng gọi tên cậu. “Chào mừng em trở lại thành phố Diệp Chi sau năm năm.”

Rèm cửa “soạt…” một tiếng mở ra, ánh dương không thương tiếc rọi thẳng vào. Ngô Chí nheo mắt, sau đó cậu nhìn thấy, ngay cả khi mặt trời đã nhuộm vàng hết tất thảy, thì thành phố này vẫn xám xịt và xấu xí. Người nọ đắm trong dương quang rì rầm, sơ mi trắng phối quần đen, sạch sẽ và đơn thuần như thiên sứ.

“Một thành phố Diệp Chi chỉ có tôi và em.”
Bình Luận (0)
Comment