...
"Trái tim xanh" đắt tiền, thật sự là có lý do chính đáng để xứng đáng với cái giá của nó.
Tôn Minh Trì được xem là một trong những tên từng chơi qua m@ túy có năng lực tự chủ mạnh nhất.
Chơi m@ túy với hắn mà nói chính là một trong những hình thức giải trí mà thôi, dù có thích cảm giác lâng lâng lúc dùng thuốc, nhưng nhờ vào sức tự chủ mạnh mẽ mà khi đã qua ngần ấy năm, hắn ta vẫn chưa từng rơi vào cảnh nghiện ngập, chỉ thi thoảng mới chạm vào thuốc phiện.
Nhưng bây giờ khi đang trải nghiệm kh0ái cảm của "Trái tim xanh", hắn thật sự đánh giá rất cao đợt thuốc này.
Cảm giác mà nó đem lại hoàn toàn khác biệt so với những loại thông thường khác.
Ngay từ ban đầu trong căn phòng đã luôn được phát những bản nhạc giao hưởng du dương, giờ đây Tôn Minh Trì cảm nhận không gian, thời gian và âm thanh ở xung quanh bị bóp méo đến không thể tỉnh táo được chút nào.
Lần đầu tiên trong những năm qua, hắn ta nảy sinh ra suy nghĩ muốn được vĩnh viễn trầm mê trong m@ túy đến như vậy...
Cảnh giới phê thuốc mà Trái tim xanh mang lại, qua mỗi phút càng lúc càng sâu.
Ngay cả âm thanh ẩu đả của hai tên vệ sĩ canh cửa với một đám người đang liên tục vang lên bên ngoài, Tôn Minh Trì hắn cũng không cảm nhận được dù chỉ một chút.
Mãi, cho đến tận khi cửa phòng bị đá tung, hắn ta bị kéo dậy, khống chế.
Cỡ nào cũng không đánh thức được một tên đang "bê" tỉnh táo lại dù chỉ một chút.
Vì hắn ta vẫn đang bận chìm đắm trong sự sung sướng, lâng lâng, và hạnh phúc...
_______
Buổi tối, 9 giờ hơn.
Khi gã đàn ông tóc vàng hoe bị nắm cổ áo lôi vào bên trong căn phòng tối om, gã hoang mang đơ người ra.
Bị bàn tay mảnh khảnh đấm một cú mạnh vào má, gã tóc vàng ngớ ra mấy giây vì đau đớn, vừa ú ớ quay lại muốn đáp trả thì cánh tay đã bị lôi qua, vắt qua bờ vai bé nhỏ của đối phương, rồi gã trực tiếp bị ném một cái "uỵch" xuống sàn gạch, choáng váng, hơi buồn nôn.
Phải, là bị ném quá mạnh, đau bao tử luôn.
Ngay lập tức chộp lấy cơ hội, mười cô gái nhanh chóng đẩy cửa thật mạnh, lao khỏi phòng.
Có hai tên đàn ông phản ứng nhanh, vốn đã tiếp cận đến trước cửa, ngay lúc cửa bị tông ra mà đập vào mặt hai tên kia thật mạnh, khiến bọn hắn bật ngửa, té ạch ra.
Máu mũi máu miệng phun trào, một trong hai tên còn bị mẻ một chiếc răng.
Mười cô gái, trong số đó có Huỳnh Nhã Nhã và Phạm Ý Văn đứng đằng trước, bảo hộ tám cô gái còn lại ở đằng sau, cùng lùi lại đứng sát vào cuối đường trong hành lang mà phòng thủ.
Trên tay hai cô là hai con dao xếp do "Hậu Chó Điên" để lại trong cái túi đeo bụng mà gã đưa.
Còn lại sáu tên đàn ông vừa được chứng kiến cảnh hai tên kia hôn cửa xong, chậm chạp chưa kịp phản ứng.
Nghiêm Lê sau khi nhân lúc gã tóc vàng còn đang lơ đễnh, đá một cú thật mạnh vào thái dương của gã, khiến gã chấn động não đến mức ngất đi.
Trong túi áo gã có một cái bật lửa zippo bị văng ra, rơi ở gần góc bếp nơi chứa mấy bình gar lớn. Thế nhưng chuyện này không một ai biết tới.
Hai tên đàn ông bên ngoài bị cửa đập vào mặt còn chưa kịp tỉnh táo, còn đang ôm mặt đau đớn mà ngồi dậy, muốn chạy tới ăn thua với mấy cô gái.
Lần nữa, Nghiêm Lê từ bên trong phòng đạp cửa "rầm" một cái lần thứ hai, tên bị mẻ răng kia lại thêm một lần được dùng mồm hôn hôn chào hỏi cánh cửa thân thương, đầu của hắn theo quán tính văng mạnh ra sau, đập vào mũi của tên đàn ông sau lưng.
Giờ thì một tên gãy răng u đầu, thêm một tên gãy mũi, bị va chạm mạnh đến mức đều rơi vào tình trạng bất tỉnh nhân sự.
Sáu tên còn lại chứng kiến được, nhanh chóng quát lên, cũng lao tới muốn tóm Nghiêm Lê lại.
Nghiêm Lê mở cửa phòng ra kê vào sát tường, thấy một tên đang dẫn đầu lao tới, cô liền chụp vào lan can hành lang, lấy tư thế có thể phát lực nhất mà tung cước, đạp vào chấn thủy của hắn ta.
Vừa tiếp đất, cô nhanh chóng chuyển mục tiêu sang tên kế tiếp.
Nắm tay nhỏ được vải sợi buộc chặt từng vòng, giờ phút này phát ra uy lực vô cùng mạnh mẽ, liên tục va chạm vào những bộ phận trọng yếu của mấy gã côn đồ.
Chủ yếu đều tập trung nhằm vào mắt, mũi, cổ, chấn thủy, bụng mềm và bộ phận sinh dục. Từng cú đấm, cú thúc gối đều dứt khoát, mạnh mẽ, không nương tay.
Cơ thể nhỏ nhắn và nhanh nhẹn, những động tác va đập vô cùng tàn nhẫn của Nghiêm Lê và vẻ mặt cười âm u của cô lúc này hoàn toàn che lấp dáng vẻ rụt rè sợ sệt ở mấy tiếng đồng hồ trước.
Trong lúc đánh nhau hăng say, nếu có rảnh rỗi cái nắm tay hay gót chân nào, Nghiêm Lê đều sẽ tận dụng thời cơ để bổ sung thêm một cú cho những tên đang nằm bò dưới đất, đến khi bọn chúng thật sự nôn thốc nôn tháo, thở không ra hơi, kêu cha gọi mẹ đến ngất đi thì thôi.
Toàn bộ quá trình, dường như chỉ có Nghiêm Lê đơn phương đả thương đám người, mấy tên kia một chút cũng chưa kịp đánh trúng Nghiêm Lê.
Có thể là do bọn hắn chỉ là côn đồ không chuyên, cũng có thể là do Nghiêm Lê mang lực chiến quá mức ma quỷ.
"Ui trời, tưởng đông lắm chứ! Có chín thằng còi thế này thôi hả?" Nghiêm Lê lau mồ hôi trên trán, bắt đầu nắm chân từng tên lôi vào trong căn phòng vốn ban đầu là được dùng để giam giữ bọn họ.
Bọn Huỳnh Nhã Nhã trong lúc chứng kiến toàn bộ quá trình đánh đấm hỗn loạn vẫn luôn im lặng th ở dốc mà sốc lên sốc xuống: "..."
___ 20 phút trước ___
"Tôi đã 26 tuổi rồi! Là nữ đặc công biệt động đầu tiên trong lịch sử quân đội được đặc cách ở nhiều phương diện nhất mà tiến vào hàng ngũ đặc công." Nghiêm Lê kỹ lưỡng buộc vải quanh bàn tay, giải thích trước cho họ hiểu.
Phạm Ý Văn đang thu dọn đồ đạc: "Phương diện được đặc cách đầu tiên là chiều cao hả?"
Lập tức có một cái ly nhựa bay vèo sang chỗ Phạm Ý Văn đang đứng.
Nghiêm Lê tiếp tục xé vải để bảo hộ cổ chân: "Đừng có chọc tôi. Lát nữa tôi sẽ dốc sức giữ chân mấy gã ngoài đó. Bọn chúng toàn là côn đồ nghiện ngập hạng xoàn được thuê để trông chừng tòa nhà thôi, chứ cũng chả giỏi giang gì. Mọi người sau khi tông cửa ra ngoài nhớ nấp sát vào cuối hành lang, đừng để bị tóm là được."
"Cô bé" cười tươi: "Nhiều nhất tầm gần hai chục tên là cùng, không gì phải sợ."
Bọn người đang bận rộn: "......."
Ừ, hai chục tên nghe cũng ít quá ha!
Trang bị xong, Nghiêm Lê chỉ huy họ tắt tất cả đèn trong phòng, né hết sang một bên.
Trong bóng tối, mắt của Nghiêm Lê vẫn sáng bừng như không hề bị bóng tối ảnh hưởng, cô đứng cách tấm cửa sắt khoảng bốn mét, lấy đà, từ từ bước tới, xoay người một cái, chính xác một trăm phần trăm mà tung một cước thật mạnh vào cửa sắt: "RẦM!!!"
Chốt cửa bung ra, được Nghiêm Lê nhanh chóng giữ lại, khép hờ cửa, chờ địch tới...
___ Hiện tại ___
Di chuyển xong toàn bộ những tên côn đồ vào trong căn phòng, đóng cửa lại, Nghiêm Lê vuốt vuốt dấu chân trên cánh cửa bị biến dạng: "Mạnh dữ vậy hả ta?"
Huỳnh Nhã Nhã đi ngang qua: "......."
Không đâu, không mạnh. Là do sắt mỏng thôi!
Nghiêm Lê thở dài, đưa tay vuốt kẹp tóc hình cà rốt trên tóc một cái, gỡ nó ra.
Phía dưới kẹp tóc cà rốt hơi lồi lên một chút, hóa ra bản thân cái kẹp tóc này lại là một chiếc tai nghe ngụy trang.
Nghiêm Lê gỡ phần kẹp ra, đeo tai nghe lên tai, nhấn giữ vài giây, liên lạc với ai đó: "Thỏ Con báo cáo, Thỏ Con báo cáo! đã hoàn thành giải cứu các con tin, tổng cộng 10 người, cần được yểm trợ đưa ra ngoài! Xác nhận vị trí tọa độ."
Định vị được gắn trên người Huỳnh Nhã Nhã.
Phía bên kia có người đáp lời, nói gì đó, Nghiêm Lê nghiêm túc lắng nghe rồi trả lời: "Đã rõ! Đã nhận được lệnh chỉ huy, trong giới hạn dự kiến 8 phút đảm bảo hoàn thành, yêu cầu Gấu Đen hỗ trợ."
Nghiêm Lê nhìn sang mấy cô gái, bắt đầu hỗ trợ họ rời khỏi tòa nhà, tiến về cầu thang bộ.
Trên đường rời khỏi, vốn đã xuống đến cầu thang ở tầng một, Huỳnh Nhã Nhã bỗng dưng giật mình sờ lên cổ.
Vòng cổ camera mà cô mang biến mất rồi!
"Tôi hình như làm rơi lại chứng cứ phạm tội của bọn chúng rồi! Có thể quay lại lấy không?" Huỳnh Nhã Nhã gấp gáp hỏi Nghiêm Lê.
Nghiêm Lê quay đầu lại, vẻ mặt như khó mà tin được, nhìn Huỳnh Nhã Nhã có chút trách cứ nhưng cũng gật đầu: "Để chị Ý Văn đi cùng cô đi! Quanh đây còn nhiều "chó canh" lắm, trước tiên tôi sẽ đưa tám người họ ra khỏi đây an toàn trước, sau đó quay lại đưa hai người ra sau."
Phạm Ý Văn gật đầu, không ý kiến gì.
Họ quay trở lại tầng trên. Đến tầng lầu ban đầu, Phạm Ý Văn đứng trên cầu thang canh giữ, một mình Huỳnh Nhã Nhã đi lên tìm đồ.
Tầng này có bốn căn phòng, phòng giam bọn họ là phòng cuối, nằm ở cuối đường.
Khi nhặt lại được vòng cổ ở góc hành lang nơi đánh nhau ban nãy, Huỳnh Nhã Nhã liền lập tức quay đầu lại nhanh chóng rời khỏi.
Nhưng chưa kịp rời đi, cánh cửa căn phòng thứ hai trong dãy lầu đột nhiên bật mở.
Tống Nghi bước ra, đóng cửa phòng, đứng yên nơi đó, mắt đầy căm hận nhìn Huỳnh Nhã Nhã...
...