Cố Nam Thư nhíu mày: “Có thể tin được lời cô ta nói không?”
“Em tin!” Cố Nam Huyền ôm hận trong mắt: “Hôm nay khi Tống Võ gây sự ở trường học, nhân cơ hội dùng âm thanh chỉ em với anh ta nghe thấy nói nhỏ bên tai em, đây mới chỉ là khúc nhạc dạo. Nếu em đồng ý làm bạn gái anh ta, anh ta sẽ tới cửa cầu hôn. Ảnh hưởng hôm nay anh ta gây ra, anh ta sẽ giải thích với nhà trường và các bạn học. Nếu em không đồng ý cũng không sao, anh ta có cách khiến người ta cảm thấy em với anh ta đã ở bên nhau từ lâu, đến lúc đó em không đồng ý cũng phải đồng ý! Hóa ra biện pháp anh ta nói chính là trộm quần áo bên người em làm giả chứng cứ!”
Thấy em gái tức giận đến mức cả người run rẩy, Cố Nam Sóc ôm lấy cô ấy: “Đừng sợ. Có anh Ba ở đây, em yên tâm, anh Ba sẽ không để cậu ta thực hiện được ý đồ.”
Cố Nam Thư chấn kinh: “Cậu ta hại em như vậy, còn muốn em gả cho cậu ta? Có phải đầu óc cậu ta có bệnh rồi không?”
Thật ra Cố Nam Sóc có thể hiểu được, có vài người cấu tạo mạch não không giống người bình thường bọn họ. Trong mắt bọn họ, chuyện đã tới nước này, bọn họ sẽ chỉ hận không thể g.i.ế.c Tống Võ, sẽ không bao giờ gả Nam Huyền cho đối phương. Nhưng trong mắt Tống Võ và Tống Ngọc Mai, chỉ cần mọi người đều cảm thấy Cố Nam Huyền và Tống Võ có gì đó với nhau, thanh danh của Cố Nam Huyền đã bị hủy hoại, chỉ có đường gả cho Tống Võ.
Cố Nam Thư đứng bật dậy, chạy vào phòng bếp, cầm d.a.o phay lên lao ra ngoài.
Cố Nam Sóc hoảng sợ, cuống quít ngăn cản chị ấy, cướp lại d.a.o phay: “Chị Hai! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Giết người là phạm pháp! Đừng xúc động!”
Cố Nam Thư giận không chịu nổi: “Em đưa d.a.o phay cho chị! Yên tâm, chị không g.i.ế.c người đâu, chị chỉ đi hù dọa bọn họ một chút thôi, để bọn họ trả lại đồ cho Nam Huyền!”
“Chị! Chị cầm d.a.o phay đi, không phải càng ầm ĩ khiến mọi người đều biết sao? Cho dù chị lấy lại được đồ, người ta cũng sẽ cho rằng chúng ta ỷ thế h.i.ế.p người, nói Nam Huyền lừa gạt tình cảm của Tống Võ, còn xui anh chị tới làm loạn nhà họ Tống, bắt nạt Tống Võ, thậm chí còn muốn g.i.ế.c người cho hả giận.”
Cố Nam Thư sửng sốt: “Vậy phải làm sao bây giờ!”
Sau đó tròng mắt chị ấy lại xoay chuyển, nhỏ giọng hỏi: “Hay là, chúng ta đi trộm?”
Cố Nam Sóc:……
Tống Ngọc Mai lấy được quần áo của Cố Nam Huyền thế nào, bọn họ đều đoán ra được, chắc là ăn trộm từ nhà cũ trong thôn, cho nên Cố Nam Thư cũng nghĩ đến chuyện ăn trộm lại.
“Sợ là không được. Vất vả lắm mới lấy được đồ, chắc chắn Tống Võ sẽ không vứt lung tung. Nếu cậu ta mang trên người cả ngày lẫn đêm, chúng ta trộm thế nào? Lấy được tới tay cũng kinh động anh ta. Bị kinh động anh ta sẽ kêu lên, chắc chắn sẽ hấp dẫn người khác, mọi chuyện sẽ trở nên ồn ào.”
Chỉ cần ồn ào, đều bất lời với Cố Nam Huyền, cho nên bọn họ có điều cố kỵ.
Cố Nam Thư lại nghĩ: “Vậy báo cảnh sát thì sao? Bọn họ trộm đồ, chúng ta có thể báo cảnh sát đúng không?”
“Đúng là có thể, nhưng mà việc bọn họ có quần áo của Nam Huyền trong tay, chỉ là lời Cố Kiều nói, chúng ta không có bằng chứng cụ thể. Nếu bọn họ giấu đồ quá kỹ, công an không tìm thấy, bọn họ liều c.h.ế.t không nhận thì sao? Cho dù tìm thấy, Tống Võ cũng có thể nói, là Nam Huyền từng để lại chỗ anh ta, anh ta cất giúp, không phải ăn trộm.”
Cố Nam Thư tức giận đến mức thật sự muốn cầm d.a.o phay lên c.h.é.m người.
“Vậy chúng ta cũng liều c.h.ế.t không nhận, cũng không ai chứng minh được quần áo là của Nam Huyền.”
“Đúng! Nhưng người ngoài có tin không?”
Khi lời đồn càng ngày càng lan rộng, mọi người sẽ chỉ cho rằng Cố Nam Huyền đang giảo biện, không chịu thừa nhận. Dù sao tung tin đồn thì dễ, bác bỏ tin đồn mới khó. Nhưng không phải không có cách nào giải quyết việc này.
Có điều hắn không chỉ muốn giải quyết, còn muốn xóa bỏ lời đồn, và bắt Tống Võ, Tống Ngọc Mai phải trả giá.
Đột nhiên Cố Nam Thư nghĩ tới điều gì đó: “Không phải còn có tội lưu manh sao? Cậu ta làm vậy với Nam Huyền, không tính là lưu manh à?”
“Tính! Có thể dùng được điểm này, nhưng cậu ta không tạo thành thương tổn mang tính thực chất đối với Nam Huyền, hai bên lại có quan hệ họ hàng, sợ là công an sẽ tránh nặng tìm nhẹ. Hơn nữa cho dù công an có làm đúng pháp luật, với những gì cậu ta gây ra, nặng nhất cũng chỉ hai ba năm, nhẹ có lẽ chỉ bị nhốt lại giáo dục tư tưởng vài ngày là xong việc. Buông tha cho cậu ta nhẹ nhàng như vậy, hai người vui sao?”
“Còn Tống Ngọc Mai nữa, tội lưu manh trị được Tống Võ, có thể trị được Tống Ngọc Mai không? Bà ta còn chưa lộ mặt lần nào đâu. Hai người cam tâm nhìn bà ta nhởn nhơ không vấn đề gì sao?”
Đương nhiên không cam lòng rồi!
Cố Nam Thư dậm chân: “Thế này không được, thế kia cũng không được, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Cố Nam Sóc ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Cố Nam Huyền: “Em tin anh Ba không?”
Cố Nam Huyền gật đầu.
Cố Nam Sóc khẽ cười: “Được! Vậy thì từ giờ trở đi, em cứ làm theo những lời anh Ba nói. Chúng ta không thể để Tống Võ lấy quần áo của em ra, số thư từ có thể so sánh nét chữ kia, đã tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy rồi. Nếu thật sự để Tống Võ lấy quần áo ra, tuy rằng cậu ta không thể chứng minh được nó là của em. Nhưng chúng ta cũng rất khó để chứng minh nó không phải của em. Đến lúc đó lời đồn sẽ càng bất lợi với em, dù sau này có làm sáng tỏ được sự thật, vẫn sẽ để lại ấn tượng không tốt trong mắt người khác. Cho nên, chúng ta phải ra tay trước khi cậu ta kịp lấy đồ ra.”
Cố Nam Huyền choáng váng: “Em phải làm thế nào?”
“Chúng ta không xin nghỉ. Ngày mai em cứ tới trường học như ngày thường, rồi làm như vậy…”
Khóe miệng Cố Nam Sóc cong lên, thì thầm dặn dò em gái một lúc lâu.
“Tin anh Ba, chỉ cần em làm tốt bước này, chuyện còn lại giao cho anh Ba, anh ba sẽ giải quyết chuyện này xinh đẹp cho em.”
Ánh sáng trong mắt Cố Nam Huyền lại lần nữa cháy lên: “Vâng! Em nghe anh Ba!”
Cố Nam Sóc mỉm cười, khi rũ mắt xuống, ánh mắt đầy lạnh lẽo.
Muốn cưới em gái hắn? Phải xem có mệnh ấy hay không đã!
Vốn dĩ hắn không định hạ tử thủ với Tống Ngọc Mai, dù sao tất cả những chuyện xấu trong sách, bọn họ đều chưa làm. Nhưng bây giờ lại khác, nếu bọn họ đã dám có ý đồ xấu với Cố Nam Huyền, vậy thì thù mới hận cũ cùng nhau tính!
Còn chuyện làm thế nào ư?
Không phải bọn họ muốn làm lớn chuyện này, dùng dư luận bức ép Cố Nam Huyền sao? Được! Vậy để hắn làm lớn chuyện cho bọn họ xem! Thích lớn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Những lời trước đó hắn nói với Cố Nam Thư và Cố Nam Huyền cũng không sai. Hiện giờ mọi người còn chưa nhận thức sâu sắc tầm ảnh hưởng của ngôn luận, đều cho rằng chỉ là lời đồn đãi, không phải thật sự làm gì Cố Nam Huyền, cho dù bị bắt, khả năng hình phạt cũng không nặng.
Nhưng có một câu hắn chưa nói: Trừ khi hậu quả nghiêm trọng, ảnh hưởng rất lớn!
Chỉ cần hậu quả đủ nghiêm trọng, ảnh hưởng đủ lớn, Tống Võ và Tống Ngọc Mai đều không trốn thoát!