Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 106

Cố Nam Sóc quay đầu hỏi cô giáo Hứa: “Công an đã tới chưa?”

Vừa dứt lời, Cố Nam Thư đã dẫn theo công an từ bên ngoài bước tới.

“Chúng tôi nhận được báo án, có người bị ép nhảy lầu.”

Tất cả mọi người đều chấn kinh, không đợi công an nói hết lời, đều liên tục lui về phía sau, vội vàng xua tay không ngừng: “Không có, không có! Chúng tôi không ép Cố Nam Huyền nhảy lầu. Cố Nam Huyền vẫn chưa nhảy xuống. Cô ấy vẫn ở đây! Đây, ở bên này!”

Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn qua: “Bây giờ biết sợ rồi? Yên tâm, công an chỉ tới tìm hiểu tình hình, các em nói ra tình hình thực tế là được.”

Có mấy người nhát gan đã sắp khóc: “Chúng em… Chúng em phải nói gì?”

“Nói rõ chuyện Tống Võ, nói hết những điều các em nhìn thấy nghe thấy. Cậu ta bôi nhọ danh dự Nam Huyền, thiếu chút nữa hại em gái tôi mất mạng, Tôi phải đòi lại công lý chứ. Không phải các em cũng nửa tin nửa ngờ, không cách nào phán đoán chuyện này là thật hay giả sao? Vậy thì cứ giao cho đồng chí công an phán đoán.”

Cố Nam Sóc đỡ Cố Nam Huyền với sắc mặt hoảng hốt, đi về phía công an: “Các đồng chí, làm phiền các anh rồi. Các anh cũng thấy rồi đây, hiện giờ cảm xúc của em gái tôi đang không ổn định, chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới em ấy. Hôm nay may mà tôi nhanh tay kịp thời giữ được em ấy lại, nếu chậm một bước tôi… Tôi thật sự không dám tưởng tượng. Đồng chí, hy vọng các anh có thể trả lại trong sạch cho em gái tôi.”

Nếu không phải suýt chút nữa đã xảy ra án mạng, nghe được tranh cãi kiểu này chưa chắc công an đã coi trọng. Nhưng đã dính dáng tới án mạng, tính nghiêm trọng của vấn đề lập tức nâng lên. Đợi sau khi điều tra rõ chân tướng, tội danh và hình phạt của Tống Võ cũng sẽ tăng theo.

Đây mới là mục đích của Cố Nam Sóc khi bảo Cố Nam Huyền diễn vở kịch hôm nay.

Công an điều tra một vòng trong trường học, thấy rất nhiều giáo viên và học sinh vẫn kinh hãi chuyện Cố Nam Huyền nhảy lầu, trong lòng cũng căng thẳng. Cấp trên vừa mới ra thông báo nghiêm trị đối với tội lưu manh và sáu hạng tội danh khác. Nếu đúng vào lúc này, trong khu vực bọn họ quản lý, lại xuất hiện tin tức giả mạo thư từ bôi nhọ trong sạch của phụ nữ, thậm chí thiếu chút nữa khiến người bị hại tự sát, chắc chắn bọn họ cũng không được yên.

Ghi lại khẩu cung của giáo viên và học sinh xong, công an muốn lấy lời khai của Cố Nam Huyền, nhưng Cố Nam Huyền đang trong tình trạng suy sụp, không cách nào câu thông, chỉ có thể để Cố Nam Sóc tường thuật lại. Khẩu cung rõ ràng, so sánh chữ viết cũng đã có kết quả, sau đó chính là bắt Tống Võ về hỏi chuyện.

Cố Nam Huyền cũng coi như đã thoát thân, được Cố Nam Sóc đưa về nhà.

Cửa nhà đóng lại, xác định bốn phía không có ai, Cố Nam Sóc mới vươn tay chọc vào trán Cố Nam Huyền một cái, hạ giọng, nói: “Có phải em bị ngốc hay không? Anh chỉ bảo em giả vờ làm dáng, đâu bảo em nhảy thật!”

“Anh Ba, em nhìn thấy anh tới nên mới nhảy. Em đã tính toán rồi, với khoảng cách của anh, chắc chắn có thể giữ được em.”

Biểu cảm bình tĩnh, lời nói rõ ràng, lúc này Cố Nam Huyền đâu còn dáng vẻ hoảng hốt suy sụp như trước.

Cố Nam Sóc nghe thấy lời này, không hiểu sao càng tức giận hơn: “Nếu anh không tới kịp, không giữ chặt thì sao?”

“Vậy cũng không sao. Tòa nhà giảng dạy trong trường học không cao, chỉ ba tầng. Em để ý thấy giáo viên và bạn học đã trải mấy lớp chăn ở dưới rồi. Em đã tính sẵn phương hướng, sẽ nhảy vào đống chăn đó.”

“Vậy nếu không nhảy trúng thì sao? Hoặc là chăn không đỡ được thì sao?”

“Vài tấm chăn ghéo lại với nhau, rất dày, còn là chăn mùa đông rắn chắc nữa. Em có mù mới không nhảy trúng.”

Cố Nam Sóc tức giận đến mức muốn đánh người, bàn tay vung đến giữa không trung, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Lúc này Cố Nam Huyền mới bừng tỉnh phát hiện ra, mình đã chọc giận anh trai, chỉ có thể cười hì hì, làm lành: “Cái đó… Anh Ba… Anh đừng tức giận. Em… Em có chừng mực thật. Không phải vì em sợ kéo dài thời gian, đứng ngây người trên mái nhà lâu quá không nhảy, làm dáng quá lộ liễu hay sao?”

“Em có chừng mực cái rắm!”

“Vâng vâng vâng! Em ó chừng mực cái rắm!”

Cố Nam Sóc:……

Hai anh em nhìn nhau một cái, chừng mực cái rắm là cái quỷ gì.

Cả hai đều cảm thấy buồn cười.
Bình Luận (0)
Comment