Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 125

Reng reng reng…

Tiếng chuông tan học vang lên. Các bạn học lớp khác nối đuôi nhau ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng này, đều ồn ào hỏi thăm. Bạn học trong lớp nhỏ giọng giải thích, tiếng nghị luận càng lúc càng sôi nổi.

“Có thể hiểu được suy nghĩ muốn hoàn thành di nguyện của thầy Cố. Sau khi phát hiện ra hạt châu giống hệt bạch châu nhà mình, tới hỏi một câu cũng rất bình thường, nhưng nếu chỉ dựa vào điều này nói là đồ nhà mình, bắt Cố Kiều trả lại thì đúng là không có lý lắm!”

“Cũng chưa chắc. Cậu xem hắc châu đặc biệt như vậy, bạch châu cũng thế, hai viên hoàn toàn tương phản, vật như vậy, cậu từng thấy bao giờ chưa? Trên đời này sao có chuyện trùng hợp như vậy, nhà thầy Cố bị mất, trùng hợp Cố Kiều có một viên?”

“Tớ chưa từng thấy không đại biểu trên đời này không có viên thứ hai. Thế giới này rộng lớn như vậy, sao cậu dám chắc người khác không có?”

“Đúng thế. Nhà thầy Cố có thể mua được, chẳng lẽ nhà mẹ đẻ Cố Kiều không mua được sao?”

……

Nghe thấy đa số đều đứng về phía mình, trong lòng Cố Kiều cảm thấy trấn định hơn.

Cố Nam Sóc thở dài một tiếng: “Cháu nói đúng. Vốn dĩ chú cũng từng nghĩ khả năng trên đời vẫn còn hạt châu như vậy, thậm chí còn muốn một hạt giống như đúc về thay thế. Nhưng từ khi học trung cấp trên tỉnh thành chú đã bắt đầu tìm kiếm, bỏ ra vài năm vẫn không tìm được. Sau khi nghe Nam Huyền nói trên người cháu có viên bạch châu tương tự, tuy rằng chú rất vui, nhưng cũng sợ chỉ là vật giống vật, chưa chắc đã phải hạt châu nhà chú đánh mất. Cho nên lâu như vậy vẫn chưa tới tìm cháu, cảm thấy làm vậy quá mạo muội, không thích hợp…”

Nghe tới đây mọi người đều ngây ngẩn.

Có người nhỏ giọng nói thầm: “Không đúng a! Nếu thật sự như vậy, thầy Cố còn qua đây làm gì? Hơn nữa hôm nay thầy Cố vừa tới đã nói hạt châu là do Cố Kiều nhặt được từ bảy tám năm trước.”

Cố Kiều nhăn mày lại, câu nghị luận này đã nhắc nhở cô ta. Nếu ngay từ đầu Cố Nam Sóc đã nhận định là cô ta nhặt được, đã nói thẳng vào vấn đề, bây giờ lại đổi giọng, không phải tự vả mặt sao? Với sự hiểu biết của cô ta, người nhạy bén, cẩn thận như Cố Nam Sóc sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy, trừ khi…

Vốn dĩ cho rằng đã nắm chắc thắng lợi, lúc này cô ta lại lần nữa căng thẳng.

Sau đó Cố Nam Sóc nói tiếp: “Hôm nay chú về thôn trùng hợp gặp được cha mẹ cháu, không nhịn được mới hỏi bọn họ một câu. Bọn họ nói với chú, đúng là cháu có một viên bạch châu thật, do cháu nhặt được ngoài bờ ruộng bảy tám năm trước, cháu cảm thấy đẹp nên đã giữ lại, còn nhờ mẹ mình đan cho sợi dây đeo lên cổ.”

Lời này chẳng những trực tiếp lật đổ toàn bộ “Lý do” trước đó của Cố Kiều, còn chỉ ra cô ta đang cố ý nói dối!

Cố Kiều nhíu mày: “Không thể nào! Rõ ràng mẹ cháu nói với cháu, hạt châu này là ông bà ngoại cháu để lại!”

Sao mẹ cô ta có thể vô duyên vô cớ nói với Cố Nam Sóc những lời này, đặc biệt là hiện giờ quan hệ giữa hai nhà còn ác liệt như vậy, mẹ cô ta nhìn thấy Cố Nam Sóc sợ là sẽ đi đường vòng, sao còn có thể thân thiết nói với Cố Nam Sóc chuyện bảy tám năm trước?

Cố Nam Sóc đang lừa cô! Hắn đang giăng bẫy, không thể chui vào, chỉ cần mình không chui vào, Cố Nam Sóc sẽ không có cách nào khác.

“Chú biết, cháu đeo hạt châu này nhiều năm như vậy, chắc chắn là vô cùng thích nó. Muốn cháu trả lại sợ là cháu sẽ luyến tiếc, nếu có biện pháp khác, chú cũng không muốn làm khó cháu đâu, nhưng hạt châu này thật sự rất quan trọng với chú. Hay là thế này nhé, không phải lần trước cháu nói cháu thích máy ghi âm tùy thân của chú sao? Chú tặng cháu máy ghi âm làm quà đáp lễ, có được không?”

Nói xong, Cố Nam Sóc trực tiếp lấy máy ghi âm tùy thân trong túi ra.

Máy ghi âm!!! Chính là thứ đáng giá một ngàn đồng đó! Nếu không phải thật lòng để ý đến di vật của cha mẹ, ai lại dùng thứ hơn một ngàn đổi lấy một hạt châu chỉ đáng hai mao tiền? Đầu óc có bệnh chắc?

Cả người Cố Kiều cứng đờ. Mẹ kiếp! Vậy mà lại dùng chiêu này!

Nếu côt a không biết điểm đặc biệt của bạch châu, chắc chắn đã đồng ý rồi. Nhưng cô ta biết! Máy ghi âm sao có thể so được với bạch châu?

“Chú họ, máy ghi âm quá quý giá, cháu không thể nhận được. Cháu thật sự không phải không muốn cho chú, trước đó cháu đã nói, nếu là của nhà chú thật, cháu sẵn lòng trả lại, thậm chí nếu hạt châu này không phải di vật của ông bà ngoại cháu, có ý nghĩa đặc biệt với cháu và mẹ mình, cháu cũng có thể thành toàn cho chú. Nhưng mà…”

Cố Kiều vừa nói tới đây, đột nhiên âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu cô ta, khiến cô ta lập tức im bặt.

“Ký chủ, định vị được cha mẹ ký chủ đã tiến vào phạm vi rà quét, chỉ cách cổng trường một mét.”
Bình Luận (0)
Comment