Cố Đại Phát nghe xong cười híp mắt lại: “Kiều Kiều, đưa cậu ta đi! Trước đây sau khi con nhặt được hạt châu kia không lâu, cha với mẹ con đã mang nó lên huyện hỏi qua rồi, chỉ là hạt châu bằng nhựa, không đáng một mao tiền, cũng chỉ có con coi nó như báu vật thôi. Trước kia con thích thì mang thôi, bây giờ đã biết là của nhà chú Nam Sóc rồi, Cố Nam Sóc còn đồng ý bỏ ra một trăm đồng chuộc lại, sao không trả? Chính là một trăm đồng đó! Cha con làm công nhân tạm thời, vất vả làm mấy tháng mới có thể kiếm được số tiền đó!”
Một trăm đồng!
Vậy mà cha mẹ cô ta chỉ vì một trăm đồng cỏn con đã bán cô ta?
Cố Kiều muốn cười, lại không cười nổi. Chẳng trách, chẳng trách cha mẹ cô ta có thể ôn tồn nói chuyện với Cố Nam Sóc, sẽ nhắc tới chuyện bảy tám năm trước với đối phương, còn chủ động tích cực tới huyện thành, buộc cô ta phải trả lại hạt châu thế này.
Hóa ra tất cả chỉ vì một trăm đồng!
Đám đông đang xem náo nhiệt bắt đầu châu đầu ghé tai, khẽ bàn luận, cuối cùng tiếng bàn luận càng lúc càng lớn.
“Trước đây chưa từng gặp cha mẹ Cố Kiều lần nào, không ngờ cha mẹ cậu ấy lại như vậy. Nhặt được đồ của người ta vốn dĩ nên trả lại, vậy mà bọn họ còn công khai đòi báo đáp, quá mất mặt!”
“Không ngờ cha mẹ Cố Kiều lại là loại người này!”
“Đừng chỉ nói cha mẹ cậu ta, nhìn Cố Kiều cũng không phải người tốt gì. Không phải cậu ta luôn giúp người làm niềm vui, tấm lòng lương thiện, là tấm gương mẫu mực của học sinh sao? Bây giờ lại nói dối vì một hạt châu, rõ ràng là nhặt được lại nói thành di vật của ông bà ngoại, nhặt được của rơi không trả lại còn đòi làm tấm gương mẫu mực?”
“Có lẽ…… Có hiểu lầm gì đó?”
“Hiểu lầm? Cậu không nghe thấy sao? Thầy Cố chỉ muốn lấy lại di vật của mẹ. Vì di vật này, thầy Cố vừa đồng ý cho một trăm đồng, lại đồng ý tặng máy ghi âm hơn một ngàn đồng, Kết quả thì sao? Cố Kiều c.h.ế.t sống không chịu, nói thầy Cố không có chứng cứ. Lúc thầy Cố lấy ra ảnh chụp làm chứng, cậu ta lại nói không thể chứng minh hạt châu của cậu ta chính là của nhà thầy Cố, còn luôn miệng nói hạt châu có ý nghĩa với cậu ta và mẹ cậu ta, năm lần bảy lượt như vậy, vẫn là hiểu lầm?”
“Cậu ta không muốn trả thì không trả, sao phải nói nếu không phải hạt châu có ý nghĩa rất quan trọng với cậu ta, cho dù là của bản thân, cũng bằng lòng thành toàn cho thầy Cố. Kết quả thì sao?”
“Không phải các cậu thật sự cho rằng Cố Kiều lương thiện chứ? Chỉ bằng những việc thiện cậu ta thường xuyên làm? Chuyện khác tớ không biết sẽ không nói. Nhưng tháng trước tớ lỡ để quên sách giáo khoa toán học ở nhà, tiết sau chính là tiết toán rồi. Vốn dĩ tớ nghĩ nhà mình ở ngay đối diện trường học, nói với thầy giáo một tiếng, tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ về nhà mang sách tới là được. Vậy mà Cố Kiều cứ khăng khăng đưa sách giáo khoa của cậu ta cho tớ mượn.”
“Tớ nói không cần rồi, cậu ta còn lôi kéo không cho tớ đi, thuyết giáo tớ tận mười phút. Kết quả hết thời gian nghỉ giữa giờ, tớ không thể nào về nhà lấy sách, cậu ta liền cưỡng ép đưa sách giáo khoa cho tớ. Tớ khó chịu cãi nhau với cậu ta một trận, vậy mà còn có mấy người nói tớ quá đáng, nói tớ không biết cảm ơn, nói tớ coi lòng tốt của Cố Kiều thành lòng lang dạ thú! Các cậu cảm thấy việc của tớ, cần cậu ta cho mượn sách giáo khoa không? Cần cậu ta tốt bụng không?”
Nữ sinh nói xong còn tức giận hừ một tiếng: “Không quan tâm các cậu thấy cậu ta thế nào, tớ chỉ cảm thấy cậu ta chuyên giả vờ giả vịt, quá kỳ quái, đúng là không thể hiểu nổi!”
“Nghe cậu nói vậy, đột nhiên tớ nhớ tới, hình như trước đây cũng có vài chuyện tốt Cố Kiều làm, nghĩ kỹ lại thì thật sự không cần thiết.”
“Đúng không? Nhưng cậu ta khăng khăng đòi làm, còn đòi người ta phải cảm kích. Đang yên đang lành lại nợ người ta một ân tình, cậu nói xem có khó chịu hay không?”
“Các cậu đừng nói Cố Kiều như vậy! Cố Kiều chỉ thật lòng muốn giúp đỡ thôi, có đôi khi khả năng đương sự cảm thấy không cần thiết, nhưng Cố Kiều đâu biết các cậu không cần!”
“Được rồi! Chúng ta không nói chuyện rốt cuộc cậu ta thông minh hay hồ đồ nữa. Chỉ nói riêng việc hôm nay thôi, cậu thấy thế nào? Nếu cậu ta muốn giúp đỡ người khác như vậy, sao cậu ta không trả lại hạt châu đi?”
“Chuyện này… Chuyện này… Có lẽ……”
“Có lẽ cái gì? Còn không phải là không muốn trả, muốn chiếm làm của riêng thôi!”
“Hạt châu kia cũng đâu đáng giá, chiếm làm của riêng cũng không được ích lợi gì, còn ồn ào khó coi như vậy nữa, Cố Kiều làm vậy làm gì?”
“Hừ! Chuyện này phải hỏi Cố Kiều mới biết được!”
……
Từng tiếng xì xào lọt vào tai, cả người Cố Kiều run rẩy.
Thanh danh tốt cô ta cố gắng gây dựng một năm ở trung học Nguyên Hoa, khoảnh khắc này sắp bị tiêu hủy rồi!