Chu Bình không tự chủ được, tới gần, hỏi: “Cố Kiều, cậu không sao chứ?”
Cố Kiều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, trong lòng lập tức sinh ra kế hoạch. Người được chọn đây rồi! Đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa gối đầu tới! Cô ta cúi đầu, nhún vai, chỉ trong giây lát hốc mắt đã đỏ bừng lên.
Chu Bình thấy thế, lập tức chân tay luống cuống: “Cậu đừng khóc! Đừng nghe mấy người đó nói bậy, tớ biết cậu không phải người như vậy, tớ tin cậu!”
Đôi mắt ướt dầm dề của Cố Kiều phát ra vài tia sáng: “Cậu… Cậu thật sự tin tớ?”
Chu Bình gật đầu liên tục.
“Cậu tin tới không nói dối? Hạt châu kia thật sự là do mẹ tớ cho tớ. Mẹ tớ cũng nói với tớ, nó là di vật của ông bà ngoại, tớ thật sự không nói dối…”
Chu Bình có chút nghi hoặc: “Vậy vì sao mẹ cậu lại nói là nhặt được?”
“Mẹ… Cha mẹ tớ là người thế nào, hôm nay cậu cũng thấy rồi đấy. Nếu có thể đổi hạt châu không đáng giá tiền kia lấy một trăm đồng, bọn họ còn ước gì nó thật sự là của người khác…”
Chu Bình trợn tròn mắt, giống như đã đoán được chân tướng: “Mẹ cậu cố ý? Cố ý khiến thầy Cố cho rằng hạt châu đó là hạt châu của nhà bọn họ!”
Cố Kiều biến sắc, giống như giật mình phát hiện ra mình vừa nói lỡ lời. Cô ta vội vàng giải thích: “Không… Không phải! Tớ không nói như vậy! Mẹ… Mẹ tớ… Dù sao bà ấy cũng là mẹ tớ!”
Mấy câu nói đó, nhìn như phủ nhận, nhưng không khác nào trực tiếp thừa nhận.
Cố Kiều lén lút kéo góc áo Chu Bình: “Cậu… Cậu đừng đoán mò! Không bao giờ được nói chuyện này ra ngoài. Nếu để người khác biết, bọn họ sẽ không nói tớ nữa mà nói mẹ tớ… Bà ấy là mẹ tớ, tớ là con, tớ còn có thể làm được gì?”
Chu Bình há miệng, mày nhíu lại, khẽ thở dài.
Đúng là cô gái ngốc, vì người mẹ kiểu này, thà bản thân phải chịu ấm ức, cũng không muốn nói ra chân tướng. Nếu cô ấy không muốn nói, vậy để mình nói giúp cô ấy! Cô ấy để ý tới cha mẹ, còn mình lại không cố kỵ gì. Chỉ cần Cố Kiều không bị người khác hiểu lầm, không bị người khác công kích bằng ngôn ngữ nữa là được.
Chu Bình không thể nhìn nổi người trong lòng khổ sở ấm ức, vì thế chưa tới hai tiếng sau, đã có cách nói mới không biết truyền ra từ góc nào trong trường học.
“Các cậu nói xem, có thể nào là Cố Kiều không nhớ lầm, nhưng cha mẹ cậu ấy tham quà hậu tạ của thầy Cố, thầy Cố tới hỏi bọn họ động lòng, dứt khoát khăng khăng nói hạt châu là của nhà thầy Cố, là do nhà mình nhặt được nhiều năm trước hay không? Từ đó, để bù đắp tiếc nuối chưa hoàn thành của che mẹ, chắc chắn thầy Cố sẽ bỏ ra số tiền lớn để chuộc lại, bọn họ cũng có thể nhân cơ hội này đòi được một khoản tiền lớn.”
Những lời này vừa xuất hiện, đã nhanh chóng khuếch tán. Mọi người nghe xong đều kinh ngạc.
Rất nhiều người cảm thấy không phải không có khả năng này. Bởi vì sắc mặt tham tiền của cha mẹ Cố Kiều quá rõ ràng, chỉ thiếu điều trực tiếp cắm thẳng tay vào túi quần túi áo của Cố Nam Sóc tự mình lấy tiền mà thôi. Hai chữ “Chuộc lại”cũng phát ra từ miệng bọn họ, hơn nữa mấy lần Cố Kiều ngập ngừng nói mình nhớ lầm, ánh mắt nhìn về phía cha mẹ đều vô cùng ấm ức, chắc chắn có uẩn khúc bên trong.
Cũng có rất nhiều người cảm thấy cách nói này hoang đường, bọn họ đưa ra rất nhiều cái nhìn khác nhau.
Khi Cố Kiều đối chất với Lý Thúy Liên, nói hạt châu là của nhà mẹ đẻ Lý Thúy Liên, vẻ mặt của Lý Thúy Liên lúc ấy vừa ngơ ngác vừa nghi hoặc không giống đang giả vờ. Hơn nữa Cố Đại Phát còn nói, sau khi nhặt được hạt châu đã đưa cho người khác xem thử, biết không đáng giá mới thất vọng ném cho Cố Kiều làm đồ chơi. Nếu đáng giá, chỉ sợ bọn họ đã bán từ lâu rồi. Nếu thật sự là đồ nhà mẹ đẻ Lý Thúy Liên, là di vật của ông bà ngoại Cố Kiều, có ý nghĩa quan trọng, bọn họ sẽ tìm người xem giá trị, định bán đổi tiền sao?
Người hai phe, phe nào cũng cho là mình đúng, không phân cao thấp.
Cố Kiều nhìn phản hồi của hệ thống, khẽ thở ra một hơi. Tuy rằng danh vọng không tăng trở lại, cô ta đã hoàn toàn ngã xuống “Thần đàn”, nhưng cũng may bây giờ lời đồn đãi bên ngoài đã trở nên ổn định, cấp bậc hệ thống hạ đến mức 60%, cuối cùng cũng ngừng lại.
Trong đầu, hệ thống đang cố sức nghĩ kế.
“Ký chủ, hiện giờ ký chủ còn dư 430 điểm năng lượng chưa dùng đến, kiến nghị ký chủ dùng số năng lượng này bù lại tỉ lệ phần trăm đã giảm.”
Cố Kiều lắc đầu: “Không! Một trăm điểm năng lượng mới có thể bù lại 10%. Dù ta có dùng hết, cùng lắm cũng chỉ bù được thêm 40%, vẫn thiếu 20%, vẫn không thể lấp đầy, bù lại có ích lợi gì?”
“Nhưng mà nếu ký chủ không bổ sung kịp thời, nếu tiếp tục xuất hiện tình trạng danh vọng sụp đổ, cấp bậc của hệ thống sẽ nhanh chóng giảm xuống, rơi thẳng xuống cấp hai thì phải làm sao?”