Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 148

Trước đó con trai ân nhân kia không tin những lời này, bởi vì đối phương nói quá mơ hồ, tự coi bản thân là tiên nhân sao? Trên đời này lấy đâu ra tồn tại như vậy? Nhưng sau này anh ta lại tin. Bởi vì khi người nọ rời đi, đối phương một bước lên trời, không dính chút hơi nước nào. Hơn nữa trong lúc hoảng hốt anh ta còn nhớ lại lời cha mình từng nói trước đây, vết thương trên người đối phương khôi phục quá nhanh, không hợp với lẽ thường.

Đủ loại dấu hiệu, khiến người con trai hiểu ra, đối phương không phải người tầm thường. Sau khi kinh ngạc qua đi, anh ta ghi tạc lời đối phương vào lòng, bảo quản tốt hai hạt châu, coi tích đức làm việc thiện thành tổ huấn, dạy bảo con cháu cẩn thận, để bọn họ tiếp tục truyền xuống cho các thế hệ sau.

Anh ta không hề biết hạt châu này có tên là Công Đức châu, ban đầu cũng không có nhiều năng lượng, nhưng nó có thể cất chứa lực lượng công đức. Khi anh ta và con cháu anh ta làm một việc thiện, công đức sẽ tăng thêm một phần. Khi bọn họ làm một chuyện ác, công đức sẽ giảm đi hai phần, tiếp tục làm thêm một chuyện ác, công đức sẽ giảm đi bốn phần. Từ đó về sau mỗi lần lại giảm đi gấp đôi.

Giá trị việc thiện là cố định, giá trị việc ác lại vô hạn. Đây cũng là nguyên do vì sao người thần bí kia lại dặn dò như vậy. Làm việc ác nhiều ắt gặp hậu quả xấu. Hắn không hy vọng con cháu ân nhân rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục.

Điều đáng để vui mừng chính là, bởi vì tổ huấn và cách giáo dục của người nhà, con cháu ân nhân đa phần là người lương thiện, không có người bất hiếu. Cứ như vậy hạt châu được truyền xuống nhiều thế hệ, tới tay Liễu Như Ngọc đã là đời thứ hai mươi bảy, có thâm niên hơn một ngàn năm, năng lượng công đức do các vị tổ tiên tích cóp đã như quả cầu tuyết càng lăn càng trở nên khổng lồ.

Nhưng theo dòng chảy thời gian, linh khí trên thế giới tiêu tán, Huyền Môn đã không còn truyền thừa từ lâu. Đời con cháu cũng chỉ biết hai hạt châu này là đồ gia truyền, cần giữ gìn cẩn thận, chứ không hề biết rốt cuộc hai hạt châu này đến từ đâu, có thể làm được gì, nên sử dụng thế nào. Bởi vậy qua thời gian, lịch sử thay đổi, gia tộc lúc thịnh lúc suy, hạt châu chưa bao giờ có đất dụng võ.

Mãi cho tới đời trước.

Bạch châu bị rơi mất, sau khi Cố Nam Sóc c.h.ế.t đi, hắc châu cũng rơi vào tay Cố Kiều. Vận may trên người Cố Kiều có điểm kỳ quái, có thể thu được năng lượng công đức trong hạt châu để sử dụng cho bản thân, cô ta còn không bị hạn chế làm việc ác sẽ mang tới hậu quả xấu đến từ hạt châu. Đúng là một vết BUG quá lớn!

Dù sao hạt châu cũng là vật chết, không biết biến báo. Nó không hiểu được rốt cuộc có điểm nào kỳ quái, chỉ có thể chống cự theo bản năng, không làm đúng phương pháp, còn không tìm được lối ra, cuối cùng nét bút đi nghiêng, tất nhiên hiệu quả cực nhỏ. Nhưng nó cũng phát hiện ra một chút, điều cổ quái không phát ra từ lực lượng thế giới này.

Tuy rằng hạt châu không có linh trí, không thắng nổi Cố Kiều, nhưng nó cũng từng ngây người trong tay gia tộc Liễu Như Ngọc hơn ngàn năm, có liên quan sâu sắc với huyết mạch của gia tộc này. Cho nên sau khi huyết mạch cuối cùng của gia tộc này c.h.ế.t đi, hạt châu đã cảm ứng được, nó tự động giải trừ phong ấn, phát ra năng lượng, tự chủ kết hợp hai thành một, chẳng những thoát được Cố Kiều không chế, còn thu ngược lại năng lượng đã bị Cố Kiều đánh cắp.

Năng lượng đủ mạnh, hạt châu dựa vào liên kết với huyết mạch gia tộc Liễu Như Ngọc, tự mình cố gắng tìm được hậu nhân đầu thai chuyển thế của bọn họ. Lực lượng của nó có thể vượt qua thời không, nhưng không có tác dụng với người sống. Vừa khéo đúng lúc có một người chuyển thế sắp chết, nó thuận thế kéo hồn phách của người đó lại, đưa đối phương về mấy chục năm trước.

Người đó chính là Cố Nam Sóc.

Bởi vì thời không bất đồng, hạt châu không cách nào hoàn toàn khống chế được lực lượng của mình, dưới con dư chấn cũng mang theo cả linh hồn của Tống Giai xuyên tới nơi này. Mặt khác, khi đó bởi vì Hồ Dao Hoa đang ở bên cạnh Cố Nam Sóc trong thế giới này, nên cô ta cũng bị lan tới. Cô ta không xuyên qua, cũng không trọng sinh, nhưng vì chuyện ngoài ý muốn này lại thu được một phần ký ức đời trước.

Chẳng trách ánh mắt Hồ Dao Hoa nhìn hắn lại lộ ra vẻ thương hại. Bởi vì cô ta biết hắn sẽ c.h.ế.t sớm. Chẳng trách cô ta lại khăng khăng đòi gả cho Cố Tứ Tường. Bởi vì cô ta biết Cố Tứ Tường sẽ dựa vào vận may của Cố Kiều lên như diều gặp gió. Chẳng trách cô ta lại yêu thương Cố Kiều như vậy, bởi vì cô ta biết Cố Kiều là quý nhân của cô ta.

Cũng chính vì như thế, thím Tư nhà họ Cố trong nguyên tác mới đột nhiên biến thành Hồ Dao Hoa. Vốn dĩ thím Tư ban đầu là Tống Giai chưa xuyên qua. Hai người một đổi linh hồn, một nhận được kỳ ngộ, đủ loại thay đổi dẫn tới vợ của Cố Tứ Tường không còn là người trong nguyên tác.

A, không! Không phải nguyên tác.

Trước đó Cố Nam Sóc cho rằng mình xuyên sách là không chính xác, chưa từng có chuyện này.

Quyển sách kia là do lực lượng của hạt châu biến thành, nội dung bên trong cũng không toàn diện, chỉ là biện pháp lẩn tránh Thiên đạo để nói cho Cố Nam Sóc toàn bộ những điều hạt châu muốn nói.

Dù là hiện tại, khi hạt châu dính chặt vào giữa mi tâm của hắn, tất cả tin tức nó cung cấp cũng chỉ là một vài đoạn ngắn vụn vặt, rất nhiều chi tiết, rất nhiều khoảng thời gian đều không thể nói rõ. Nhưng hạt châu đã cố hết sức rồi.
Bình Luận (0)
Comment