Nhà họ Cố.
Cố Nam Thư vừa về từ Dĩ Nam đã bắt đầu oán giận: “Mọi người có biết hôm nay chị gặp được ai ở cửa hàng không? Cố Kiều đó! Con bé nói tới mua quần áo, chọn bảy tám bộ nói muốn mặc thử trước. Có nhiều loại khách tới cửa hàng, tính tình kiểu gì cũng có, người thử tới thử lui cũng không ít, chúng ta mở cửa hàng buôn bán, dù sao cũng phải coi khách hàng là thượng đế, mọi người nó có đúng không? Huống chi con bé sẵn lòng bỏ tiền ra mua, nào có đạo lý chị lại đứng ra đuổi khách. Thích thử thì thử thôi, kết quả mọi người đoán xem thế nào?”
Cố Nam Thư hừ mũi một tiếng: “Lúc thì nói khóa kéo bị hỏng không kéo lên được, lúc thì nói không biết mặc thế nào, luôn tìm ra đủ mọi lý do, sau đó gọi chị đi theo tới phòng thử đồ mặc giúp con bé. Chị bực mình quá không kiên nhẫn hầu hạ, để Tiểu Trương giúp đỡ.”
Tiểu Trương là nhân viên mới của Dĩ Nam sau khi Đường Hiểu Yến nghỉ việc.
“Con bé thấy thế lập tức sa sầm mặt xuống, rất không vui, ra vẻ ấm ức nói không quen bị người ngoài xem mình thay quần áo. Ui, thế chị không phải người ngoài à? Tuy rằng con bé gọi chị một tiếng cô, nhưng quan hệ giữa hai nhà chúng ta thế nào, chị với con bé có qua lại với nhau hay không, chẳng lẽ trong lòng con bé không rõ sao?”
“Rõ ràng là muốn chị hầu hạ mà, coi mình là ai chứ! Chị thấy không phải con bé thật lòng muốn tới mua quần áo, mà là tới gây sự. Còn lấy cớ chê Tiểu Trương thế này không tốt, thế kia không tốt. Nói tới mức Tiểu Trương sắp khóc. Loại người kiểu gì vậy? Nên chị đã lấy chổi đuổi thẳng cổ con bé ra ngoài!”
Trút hết nỗi lòng xong, Cố Nam Thư uống một cốc nước lớn. Nhìn thấy sắc mặt của Cố Nam Sóc, Cố Nam Huyền và ba đứa cháu trai đều không đúng lắm, chị ấy vô cùng nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
Cố Nam Huyền kể ra chuyện sáng nay mình gặp phải, rồi nói cả chuyện Cố Minh Cảnh xung đột với Cố Kiều.
Cố Nam Thư nghe xong như lọt vào sương mù, trên trán là một dấu chấm hỏi lớn: “Cố Kiều này suốt ngày quấn lấy nhà chúng ta như vậy, con bé định làm gì? Định ăn vạ sao?”
Cố Nam Sóc:……
Cái từ ăn vạ này trước kia hắn hay nói, bây giờ Cố Nam Thư đã học được và vận dụng thành thạo rồi.
Cố Nam Huyền chỉ vào Cố Minh Cảnh: “Ăn vạ chị với em còn nghe được, nhưng ăn vạ Minh Cảnh thì… Không thích hợp lắm nhỉ?”
Nói xong cô lại nhíu mày: “Nhưng cũng không tới mức thật sự định lừa bán.”
Cố Nam Sóc khẽ vỗ đầu Cố Nam Huyền: “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa. Không cần quan tâm cô ta muốn làm gì, chúng ta cứ làm theo lời Hiên Hiên nói là được. Sau này cách xa cô ta chút, không nói chuyện với cô ta, cũng không tiếp xúc với cô ta.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Trong lòng Cố Nam Sóc âm thầm châm biếm: Ăn vạ? Lừa bán? Tất nhiên đều không phải rồi! Khả năng là có liên quan với lực lượng cổ quái trong người cô ta. Về điểm này, hắn cũng không lo lắng nhiều lắm, có hạt châu Công Đức bảo vệ, gia đình bọn họ không bị lực lượng này ảnh hưởng, trò mèo của Cố Kiều chỉ như vai hề nhảy nhót, làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.
Nhưng cho dù không ảnh hưởng tới nhà mình, cô ta đã tới tận cửa bắt nạt, hắn cũng phải đáp lễ chút gì đó, nếu không đối phương sẽ cho rằng nhà bọn họ dễ bắt nạt!
Cố Nam Sóc vỗ vỗ quần áo, giả vờ bê rổ rau xanh ra sân rửa. Trong sân có giếng nước, lúc này có vài người phụ nữ đang ngồi ở đó, có người giặt quần áo, có người rửa chén bát xoong nồi.
“Ui, Tiểu Cố! Không phải cậu mới xuất viện à? Sao lại bị bắt ra ngoài rửa rau thế này?”
“Cháu chỉ bị thương ngoài da thôi, không đáng ngại. Chị gái cháu và Nam Huyền ở bệnh viện canh chừng cháu mấy ngày, ngay cả giường cũng không cho cháu xuống. Bây giờ đã xuất viện rồi, nếu còn không cho cháu làm gì, không cho cháu hoạt động gân cốt, cả người cháu sẽ mốc meo mất!”
Có thím cười ha hả, nói: “Tiểu Cố khéo ăn khéo nói quá. Thím chưa thấy nhà ai có đứa con trai giống Tiểu Cố đâu, vừa biết kiếm tiền còn chăm làm việc nhà, cũng không biết sau này cô gái nào có phúc gả được cho cháu đây.”
Trong hai tháng qua, người muốn mai mối cho hắn không ít. Nghe thấy đề tài lại đi về phía giới thiệu đối tượng, Cố Nam Sóc vội vàng kéo trở lại: “Không phải chị gái cháu vừa ly hôn sao? Trong khoảng thời gian ngắn chưa có dự định tái hôn. Sang năm Nam Huyền phải thi đại học rồi, sau này còn phải học đại học, ba đứa cháu trai cũng còn nhỏ. Tạm thời chờ thêm vài năm đã, dù sao cháu vẫn còn trẻ, không vội.”
Hắn vừa nói ra lời này, quả nhiên bà thím đang định mở miệng kia lập tức ngậm chặt miệng.
Người ngoài chỉ biết hắn mở cửa hàng buôn bán không tệ lắm, không hiểu rõ hoàn cảnh của hắn, cho rằng điều kiện của hắn tốt. Nhưng chỉ một cửa hàng Dĩ Nam, phải nuôi dưỡng chị em gái và ba đứa cháu trai, hắn dễ dàng sao? Hơn nữa, trong nhà vừa có chị chồng vừa có em cô, ngoài ra còn thêm ba đứa cháu trai, gả cho hắn chưa chắc đã hạnh phúc.