Nhà họ Lưu.
Lưu Đại Đệ đang sốt ruột đi tới đi lui ngoài cửa, nhón chân chờ mong. Trông thấy bà Lưu, anh ta vội vàng bước tới dò hỏi: “Sao rồi, chị? Là người mua nào? Sao đột nhiên lại có người tới mua?”
“Không biết. Không phải người tỉnh chúng ta, hình như là bên tỉnh Lâm Xuyên. Có điều không phải lo, đối phương không có tiền, chỉ có năm vạn đồng. Đưa ra phương án hợp tác chia cổ phần gì đó, đúng là người si nói mộng, nói chuyện trên trời. yên tâm, chị đã khuyên anh rể em rồi, không cấu thành uy hiếp.”
Lưu Đại Đệ như trút được gánh nặng, vỗ n.g.ự.c nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Bà Lưu vung tay đánh qua: “Em nói đi, sao tự dưng em lại chọc vào đám người đó?”
Lưu Đại Đệ kêu oan: “Em cũng không muốn, nhưng mà cô gái kia xinh đẹp như vậy, còn chủ động tới gần, không phải em nghĩ thịt đến miệng mình không ăn thì lãng phí hay sao? Ai biết lại là con điếm thối. Bọn họ đã chụp ảnh lại, nếu em không giúp bọn họ, bọn họ sẽ kiện em tội chơi lưu manh. Chị, tội lưu manh bị b.ắ.n c.h.ế.t đó! Chị chỉ có em là em trai, nhà họ Lưu cũng chỉ có mình em là người nối dõi! Chị, chị nhất định phải cứu em!”
“Vậy sao em không nói, chị cũng chỉ có một đứa con trai, nhà họ Lý cũng chỉ có mình nó là con nối dõi?” Hốc mắt bà Lưu đỏ lên, nước mắt chảy ào ào xuống.
“Chị! Chị tin em đi! Chuyện cháu ngoại trai thật sự không phải do em làm. Bọn họ chỉ nhờ em hỏi thăm tin tức, đề phòng người khác mua mất, không để anh rể bán nhà xưởng cho người khác mà thôi.”
Bà Lưu trừng mắt, hung dữ nói: “Em dám thề, thật sự không liên quan tới em?”
Lông mi Lưu Đại Đệ run rẩy, quỳ xuống ôm chặt lấy đùi bà Lưu: “Chị, sao chị phải ép em như vậy? Thằng bé là cháu ngoại ruột thịt của em, dù em có khốn nạn hơn nữa, cũng không thể hại cháu ngoại ruột thịt của mình được. Em với thằng bé đều bị người ta hãm hại! Em thề, em thề, chuyện Úc Thành không hề có liên quan với em một chút nào, nếu em nói sai, sẽ bị thiên lôi đánh xuống, không được yên…”
“Được rồi!” Bà Lưu cũng không đành lòng nghe em trai nói ra từ chết. Thấy anh ta thề thốt như vậy,nghi ngờ cũng giảm đi, cuối cùng mở miệng ngăn cản.
Bây giờ xem ra là đám người kia vừa ra tay với con trai bà ta, vừa ra tay với em trai bà ta, hai bút cùng vẽ rồi. Vì xưởng đồ chơi nhà mình, bọn họ đúng là phí nhiều tâm sức thật. Bà Lưu hận đến mức ngứa răng, nhưng mà còn cách nào khác sao? Con trai đang nằm trong tay người khác, đối phương còn nắm nhược điểm liên quan đến tính mạng em trai bà ta…
Lưu Đại Đệ lau nước mắt, lại nói: “Chị! Bọn họ nói, chỉ cần mua được xưởng đồ chơi rồi, sẽ trả lại ảnh chụp cho em. Ngoài ra, bọn họ còn cho em thêm hai ngàn đồng. Hai ngàn đồng này em cho chị hết, không giữ lại một phân nào. Chị, chị nghĩ lại đi, với tính tình kia của mẹ chồng chị, mấy năm qua dù nhà họ Lý có kiếm được nhiều tiền đi nữa, tiền đến tay chị cũng được mấy đồng?”
“Chị sinh cháu trai bảo bối cho nhà họ Lý, lo liệu việc nhà cho bọn họ, bọn họ lại đối xử với chị thế nào? Chị, tiền nắm trong tay mình không phải càng yên tâm sao? Nếu ngày nào đó nhà chồng không đáng tin, chị còn có thể dựa vào bản thân, dựa vào nhà mẹ đẻ!”
Nói xong Lưu Đại Đệ giơ ba ngón tay lên: “Chị! Chị yên tâm, sau chuyện này em đã nhận được một bài học rồi. Sau này em sẽ nghe lời chị, sẽ không bao giờ ra ngoài lêu lổng nữa, sẽ cố gắng tiến tới, cố gắng xây dựng sự nghiệp của mình, để mẹ chồng chị, để anh rể, để những người nhà họ Lý khinh thường chúng ta phải ngước mắt lên xem. Nhất định em sẽ gây dựng được sự nghiệp nổi bật, làm người chống lưng cho chị! Chị, chị tin em đi!”
Bà Lưu nghe xong vô cùng cảm động, hốc mắt lại lần nữa đỏ lên. Mấy năm qua, vì em trai nhà mẹ đẻ không nên thân, luôn gây rắc rối, người nhà họ Lý luôn châm chọc bà ta, mẹ chồng cũng chỉ thẳng vào mũi bà ta mắng mỏ, ngay cả Lý Thủ Nghĩa cũng phê bình kín đáo nhiều lần, rất chướng mắt người em trai này của bà ta. Mỗi khi thấy bà ta chùi đ.í.t thay em trai, bọn họ lại không vui.
Bà ta cũng muốn có nhà mẹ đẻ đáng tin cậy, có em trai có tiền đồ, có thể khiến bà ta n ở mày nở mặt để bà ta có thể thẳng lưng làm người ở nhà họ Lý.
Bây giờ thấy Lưu Đại Đệ cuối cùng cũng biết hối cải, bà Lưu cũng coi như được an ủi: “Mong là em thật sự ngã một lần khôn hơn một chút, từ giờ về sau lãng tử quay đầu.”
Lưu Đại Để vui vẻ: “Vậy… Vậy việc này…”
“Kỳ hạn bên Úc Thành cho sắp tới rồi. Anh rể em không còn nhiều thời gian do dự. Thời gian ngắn như vậy, biết đi đâu tìm ra được một người có thể lập tức lấy ra nhiều tiền như thế? Yên tâm đi, chị sẽ theo dõi chặt chẽ, sẽ không xuất hiện biến cố bất ngờ.”
“Vâng vâng vâng! Vậy nhờ cả vào chị!”