Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 180

Ngày 25 tháng 8.

Thấy công việc ở Bằng Thành về cơ bản đã hoàn thành, xưởng đồ chơi cũng dần dần đi vào quỹ đạo, sau khi thương lượng với Lương Chấn Bang xong, Cố Nam Sóc để anh ta ở lại quản lý bên này, còn mình thì quay về huyện Nguyên Hoa.

Còn chưa vào tới nhà, Cố Nam Sóc đã trông thấy Hứa Quang Lâm đang đá cầu với ba đứa cháu trai nhà mình trong sân. Dưới mái hiên, một người đàn ông trung niên phe phẩy cây quạt hóng mát. Trong phòng, Cố Nam Huyền và Cố Nam Thư đang vừa nói vừa cười với một vị phu nhân, rất náo nhiệt.

Cố Minh Cảnh nhìn thấy hắn đầu tiên, cậu bé lập tức giang hai tay ra, chạy tới: “Chú Ba!”

Chỉ trong nháy mắt tiếng kêu này đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Cố Nam Sóc bế cháu trai vào nhà, qua lời giới thiệu của Cố Nam Thư, hắn mới biết người đàn ông trung niên kia là Hứa Tắc Nhân, còn phu nhân kia là Tần Thanh Vi, chính là cha mẹ của Hứa Quang Lâm.

Hai bên hàn huyên với nhau một lúc, Cố Nam Sóc dùng đồ chơi mới đuổi bọn trẻ ra ngoài chơi, sau đó mới ngồi xuống nói chuyện tử tế với đối phương.

Hứa Tắc Nhân có diện mạo nho nhã, Tần Thanh Vi thì xinh đẹp tú lệ. Trên người cả hai đều mang theo khí chất của người đọc sách, nói chuyện nhẹ nhàng, khiến người nghe thoải mái sung sướng.

Rót trà xong, Cố Nam Sóc hỏi: “Anh chị Hứa tới huyện Nguyên Hoa hơn một tháng rồi nhỉ?”

Nhà họ Nguyên và nhà họ Tần đều chỉ lộ mặt một lần rồi ra về.

Tần Thanh Vi nghe ra được ý trong lời của hắn, cười đáp lời: “Chồng tôi nói, ơn cứu mạng lớn hơn trời. Tôi với anh ấy chỉ có mình Quang Lâm, cậu Cố cứu tính mạng nó, cũng là cứu cả nhà chúng tôi. Nếu muốn tới nói lời cảm ơn, đâu thể chưa gặp mặt chính chủ, chỉ ném lại quà tặng đã ra về.”

Câu nói cuối cùng lộ ra vài phần khinh thường cách làm của hai nhà Nguyên Tần.

Nhà họ Nguyên cũng thôi, còn nhà họ Tần….

Tần Tư Viễn từng nói, mình là cậu của Hứa Quang Lâm, như vậy chắc hẳn là chị em với Tần Thanh Vi mới đúng. Vậy thì tất nhiên đối phương cũng là người nhà họ Tần, thân là người nhà họ Tần lại nói nhà họ Tần như vậy, có phải hơi quá đáng hay không?

Cố Nam Sóc có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ tới đây là chuyện của nhà người khác, lại cố nén nghi hoặc này lại, không hỏi gì thêm.

Đột nhiên, có tiếng còi xe cảnh sát vang lên trong sân, còn có tiếng nói buông vũ khí xuống, mau đầu hàng. Hứa Tắc Nhân sửng sốt một lúc lâu, rồi cười rộ lên: “Món đồ chơi này thú vị thật, nghe nói là do cậu Cố tự mình thiết kế?”

“Đúng vậy!”

Hứa Tắc Nhân nhìn về phía hộp đóng gói xe cảnh sát bị Cố Minh Cảnh vứt trên bàn, thấy bên trong có một quyển sách nhỏ thì tò mò mở ra xem. Sau khi mở ra, anh ta rất kinh ngạc, lại tiếp tục xem hộp đựng xe cứu hỏa và xe cứu thương, bên trong vậy mà đều có, lúc này lại càng kinh ngạc hơn.

“Sao cậu cố nghĩ ra được mấy thứ này?”

“Chỉ là cảm thấy mấy thứ này rất có tác dụng, nhưng dân chúng lại thiếu sót rất nhiều kiến thức về phương diện này, nghĩ bản thân có năng lực làm được chút việc nhỏ này thì làm thôi. Tuy rằng khả năng người mua đồ chơi có thể là người không hề biết chữ, hoặc là biết chữ lại không xem. Nhưng chỉ cần trong một trăm người mua có một người xem, xem xong nhớ kỹ là tốt rồi.”

Hứa Tắc Nhân gật đầu liên tục: “Cậu Cố nói đúng.”

Thấy anh ta rất tán đồng, trong đầu Cố Nam Sóc nghĩ tới điều gì đó, lại nói tiếp: “Nếu như có thể, để chính phủ tuyên truyền những kiến thức này, hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Ví dụ như, mỗi học kỳ rút ra vài tiết học tổ chức buổi tọa đàm về các loại tri thức này, ví dụ như xây dựng chuyên mục phổ cập trên sóng truyền hình. Tri thức cần truyền bá, một truyền mười, mười truyền trăm, mới đạt được tác dụng mở rộng phạm vi. Nếu mỗi người dân đều biết rõ những tri thức này, sẽ có thể tránh được kẻ lừa đảo, cũng có thể tự cứu bản thân trong lúc nguy cấp.”

Hứa Tắc Nhân ngẩn người một lát, giống như đang suy nghĩ điều gì.

Hai bên nói chuyện với nhau thêm một lát, Tần Thanh Vi mới gọi Hứa Quang Lâm tới, trịnh trọng cảm tạ ơn cứu mạng, sau đó đứng dậy cáo từ. Cố Nam Sóc tự mình tiễn bọn họ, ra khỏi sân mới nói tới hạng mục khai phá trong nội thành.

Tần Thanh Vi và Hứa Tắc Nhân đều sửng sốt, hai mắt mờ mịt, một lát sau mới biến thành hiểu rõ.

Tần Thanh Vi cười nói: “Cậu Cố hiểu lầm rồi, việc này không phải chúng tôi làm.”

Dù không phải bọn họ làm, cũng không thoát khỏi liên quan với bọn họ. Có đôi khi rất nhiều chuyện không nhất thiết phải cố ý đi làm. Bọn họ chỉ cần ở lại huyện Nguyên Hoa hơn một tháng, vài lần tới nhà họ Cố thăm hỏi, còn chung đụng hòa hợp với Cố Nam Thư và Cố Nam Huyền, cũng coi như tín hiệu từ bản thân rồi.

Tần Thanh Vi nhìn ra được suy nghĩ của hắn, nói: “Cậu Cố! Chính phủ giao công trình cho Vinh Đạt, tất nhiên là có suy tính của bọn họ. Tuy rằng tôi và chồng mình là người nhà họ Hứa, nhưng lại không phải người làm chính trị, toàn bộ người có danh tiếng trong thủ đô đều biết rõ chuyện này. Tôi có nghe nói tới thị trưởng đương nhiệm của Dương Thị, tuy rằng gia thế của đối phương không cao, nhưng cũng là học sinh của Hoắc lão ở thủ đô. Sao có thể không hiểu rõ điểm này.”

“Con người đối phương coi như công chính, sẽ không làm ra chuyện không phân rõ việc công việc tư. Hạng mục quy hoạch nội thành Dương Thị là hàng mục quan trọng nhất hiện nay, bất kỳ quyết sách nào liên quan tới hạng mục đều phải thông qua anh ta. Nếu anh ta phê chuẩn, chắc chắn đã khảo sát qua Vinh Đạt, cảm thấy Vinh Đạt đủ điều kiện. Nếu Vinh Đạt không đủ điều kiện, anh ta sẽ không nể mặt bất cứ kẻ nào. Đương nhiên, nếu trong quá trình xây dựng, công trình xuất hiện bất cứ vấn đề vi phạm pháp luật nào, anh ta cũng sẽ xử lý công bằng, tuyệt đối không nương tay.”

Một câu cuối cùng, vừa là thái độ của thị trưởng, vừa là thái độ của nhà họ Hứa. Lời này là lời nhắc nhở Cố Nam Sóc. Cách làm của nhà họ Hứa không thô bạo như bà Tần, nhưng cũng có nguyên tắc và điểm mấu chốt của mình. Bọn họ chỉ thả ra tín hiệu, chứ không trực tiếp nhúng tay, càng không cho phép vượt rào.

Nhưng như vậy đã đủ mang tới cho Cố Nam Sóc trợ lực lớn lao rồi.

Cố Nam Sóc gật đầu: “Cảm ơn!”

Tần Thanh Vi sửng sốt, sau đó cười rộ lên.
Bình Luận (0)
Comment