Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 183

Thôn Dương Liễu.

Tống Giai không có người thân nào khác, chỉ có Lưu Ái Qua giúp đỡ bận trước bận sau.

Trên bàn ăn, các vị hương thân đều nói chuyện trong nhà: “Mọi người đều nói người tốt thường có phúc. Nhìn xem, không phải là nói Lưu Ái Hoa sao! Trước đây cả nhà họ Lưu, chỉ có mình bà ấy là thương xót đứa bé Tống Giai này, khăng khăng muốn mang con bé về. Vì việc này mẹ chồng của bà ấy còn càm ràm rất lâu, ngay cả cửa nhà cũng không cho Tống Giai bước vào. Bây giờ Tống Giai có tiền đồ rồi, mọi người nhìn xem, đám thân thích kia, có ai là có thể diện như Lưu Ái Hoa, được làm trưởng bối đứng ra tiếp khách hay không?”

“Tôi nghe nói lần này Tống Giai nhận được không ít học bổng?”

“Đương nhiên rồi! Con bé là người đầu tiên thi đỗ Kinh Đại của huyện chúng ta đấy, còn đứng nhất toàn tỉnh nữa. Nghe con trai tôi nói, cả huyện đều kinh động, huyện trưởng tự mình gặp mặt, trường học, chính phủ, thành phố, đều phát tiền thưởng. Tuy rằng không rõ cụ thể là bao nhiêu, nhưng chắc chắn không ít. Nếu không sao Tống Giai có thể sảng khoái, trực tiếp đưa Lưu Ái Hoa năm trăm đồng cảm ơn bà ấy như vậy?”

“Hả? Năm trăm đồng? Chậc! Cố Đại Phát làm nhân viên tạm thời ở trạm lương thực, không ăn không uống một năm cũng chưa kiếm nổi năm trăm đồng đâu nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, nếu không sao người ta lại nói trong sách có hoàng kim ốc? Đọc sách có thể kiếm ra tiền! Lưu Ái Hoa có cô cháu gái như vậy, sắp phát đạt rồi! Bây giờ ra tay đã là năm trăm, đợi Tống Giai ra trường có công việc tốt, không biết còn cho bao nhiêu đâu!”

……

Nghe xong từng lời từng lời của mọi người, Lưu Ái Hoa vui mừng rạo rực. Trước đây khi bà ấy đưa Tống Giai về, từng bị nhà chồng nói ra nói vào không ít, bây giờ chẳng những nở mày nở mặt, nhà chồng còn hận không thể cung phụng bà ấy.

Hừ! Để người em trai khốn nạn kia của bà ấy hối hận đi!

Nghĩ tới đây, Lưu Ái Hoa lại kéo Tống Giai qua một bên: “Trong khoảng thời gian này Lưu Ái Quân không tới gây phiền toái cho cháu chứ?”

“Không ạ!” Trong mắt Tống Giai mang đầy ý cười: “Từ lần trước sau khi bị dì dùng chổi đuổi ra ngoài, sao ông ta còn dám tới! Cảm ơn dì!”

“Cảm ơn cái gì, không phải việc nên làm sao? Trước đây rõ ràng là bọn họ luôn miệng nói số mệnh của cháu không tốt, sợ cháu khắc bọn họ, đuổi cháu ra khỏi nhà. Đuổi ra còn chưa tính, còn không chịu trả lại phòng ở cho cháu, như vậy bảo cháu biết đi đâu, sau này biết sống thế nào?”

“Hừ! Bây giờ thấy cháu có tiền đồ, lại chạy ra nói là cậu mợ cháu, muốn nhận thân sao? Còn dựa vào hai năm nuôi nấng cháu, đòi cháu báo ơn! Báo ơn? Phi! Hai năm đó bọn họ nuôi nấng cháu thế nào, trong lòng bọn họ không tự hiểu sao?”

“Ra vẻ đường hoàng, còn không phải thấy cháu có tiền đồ, biết trong tay cháu có tiền thưởng? Cho rằng không ai biết ý đồ xấu xa này của bọn họ? Cháu đừng sợ, nếu bọn họ dám đến, cháu chỉ việc nói với dì. Có một số việc, cháu là con là cháu không thích hợp đứng ra giải quyết. Để dì! Lưu Ái Quân là cậu của cháu thật, nhưng dì còn là chị gái của ông ta đó! Cha mẹ không còn nữa, chị gái cả như mẹ, để xem dì có đánh c.h.ế.t ông ta hay không!”

Nói xong bà ấy xắn tay áo lên, dáng vẻ muốn đánh lộn với người ta. Tống Giai cười kéo tay bà ấy lại: “Cháu biết rồi, dì!”

“Cháu cũng không còn nhỏ nữa, phải khôn khéo chút. Trong tay có tiền thì giấu kín đi, vào đại học có nhiều chỗ phải dùng tới tiền, đừng bị bọn họ dỗ dành lừa đi mất.”

Trong lòng Tống Giai vô cùng ấm áp. Cô đâu phải nguyên chủ, sẽ không ngốc như vậy. Nhưng Lưu Ái Hoa thật lòng muốn tốt cho cô, sao cô lại không rõ, tất nhiên cô sẽ không phản bác, chỉ gật đầu đồng ý tất cả.

“Tống Giai! Cô thi đỗ Kinh Đại? Sao cô có thể thi đỗ Kinh Đại? Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Cô nói đi, cô nói cho tôi, không phải đugns hay không? Là bọn họ lừa tôi! Chắc chắn là như thế!”

Một người phụ nữ chạy vào giữa bữa tiệc, ồn ào lao về phía Tống Giai, vài người đứng trước mặt đều bị cô ta xô ngã, bữa tiệc đang vui vẻ lập tức trở nên náo loạn.

Cố Nam Sóc nhìn theo tiếng kêu gào, người tới chính là Hồ Dao Hoa.

Hắn rất giật mình. Hồ Dao Hoa không tính là rất xinh đẹp, nhưng cũng coi như thanh tú, tiểu gia bích ngọc. Vậy mà lúc này, trên mặt cô ta đâu còn vẻ đẹp thanh xuân của con gái mười tám mười chín tuổi? Sắc mặt cô ta tái nhợt, trang dung tiều tụy, ngay cả tóc cũng bóng dầu không biết đã mấy ngày không gội rồi. thật sự giống như một bà điên.

Cố Nam Huyền lặng lẽ tới gần, nói vào tai Cố Nam Sóc: “Không phải Cố Tứ Tường bị xe đâm, thi thiếu hai môn sao? Thật ra mấy môn trước anh ta thi xong rồi, thành tích cũng chẳng ra gì. Cho dù không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thuận lợi thi xong, sợ là cũng không thi đõ. Anh ta xuất viện rồi, nhưng mà hình như bị thương ở đầu, thường xuyên kêu đau đầu chóng mặt. Bác sĩ nói anh ta phải tĩnh dưỡng từ từ, không được suy nghĩ nhiều, tốt nhất không bị kích thích.”

“Ban đầu Hồ Dao Hoa c.h.ế.t sống kiên trì bắt anh ta phải đi học lại, nhưng rơi vào tình trạng này rồi còn học lại thế nào? Học tập không dùng tới não sao? Huống chi Cố Tứ Tường đã học lại nhiều năm rồi, căn bản không muốn học tiếp. Hai người cãi nhau vài lần, càng cãi càng hăng. Hồ Dao Hoa còn đang có thai, cuối cùng người nhà họ Hồ tới khuyên, hai vợ chồng mới ngừng nghỉ. Vì trong tay bọn họ không còn tiền nữa, nhà họ Hồ quyết định trả lại nhà thuê, đưa bọn họ về thôn. Từ khi về thôn, bọn họ không cãi nhau nữa, nhưng Hồ Dao Hoa lại càng ngày càng kì cục.”

Cố Nam Huyền chỉ vào đầu: “Mọi người đều nói chỗ này của cô ta có vấn đề. Em cũng cảm thấy rất kỳ quái. Nói ra thì Cố Tứ Tường đã thi đại học nhiều lần rồi, đâu phải chỉ lần này không thi đỗ, đã vài lần rồi, đến mức ấy sao? Anh ta bị thương ở đầu, bác sĩ cũng nói không phải không thể tốt lên, tĩnh dưỡng cẩn thận một khoảng thời gian, sẽ chậm rãi khỏe lại. Bản thân Cố Tứ Tường còn nhịn nổi, phản ứng của Hồ Dao Hoa hình như lại hơi lớn quá, anh nhỉ?”

Ánh mắt Cố Nam Sóc lóe lên, đã đoán được vài phần.

“Hồ Dao Hoa, cô điên rồi à!” Lưu Ái Hoa vươn tay đẩy cô ta ra.

Mẹ Hồ vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh này, bà ta nhanh tay đỡ lấy con gái mình: “Lưu Ái Hoa, bà làm gì thế? Dao Hoa còn đang mang thai đó! Nếu con bé xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ không để yên cho bà đâu!”

Lưu Ái Hoa cũng không chịu yếu thế: “Bà sợ cô ta có gì ngoài ý muốn, thì mau coi chừng cô ta đi! Hôm nay là ngày vui của Giai Giai nhà chúng tôi, cô ta chạy tới đây làm gì? Còn nói Giai Giai nhà chúng tôi không thể nào thi đỗ Kinh Đại, lời này có ý gì? Ý cô ta là thông báo trong huyện, trong thành phố là giả? Giấy trúng tuyển của Kinh Đại cũng là giả? Giai Giai nhà chúng tôi đắc tội với cô ta chỗ nào, hay là cô ta không nhìn nổi người khác sống tốt hơn mình?”

Mẹ Hồ há miệng, lại không thể nói được gì, chỉ có thể lôi con gái đi.

Hồ Dao Hoa lại c.h.ế.t sống không chịu: “Mẹ, mẹ đừng kéo con, con phải hỏi rõ ràng, sao Tống Giai có thể thi đỗ Kinh Đại? Sao có thể! Dựa vào đâu cô ta không thể trở thành phu nhân lạnh đạo, lại có thể tự mình trở thành sinh viên, còn con thì như dã tràng xe cát? Rốt cuộc con có điểm nào không bằng cô ta?”

Mẹ Hồ vội vàng che miệng cô ta: “Con nói lung tung gì thế? Chúng ta về nhà thôi!”

Hồ Dao Hoa dùng sức giãy giụa tránh thoát, đang định quay đầu lại tìm Tống Giai, lại đột nhiên trông thấy một người khác đang ngồi dự tiệc.

“Cố Nam Sóc!”

Cô ta sững sờ tại chỗ, hai mắt trợn tròn, không dám tin tưởng!

Cố Nam Sóc! Sao anh ta cũng ở đây? Anh ta chưa chết? Vậy mà anh ta vẫn chưa chết! Sao có thể!
Bình Luận (0)
Comment