Phòng mới là do mẹ Thôi đứng ra tìm, bởi vì tìm gấp quá, trong tay lại không có nhiều tiền, đành phải chọn nơi ở không tốt lắm, hơi xa trung tâm huyện, phòng ở cũng tương đối rách nát, nhưng dọn dẹp lại cũng đủ che mưa chắn gió rồi.
Nhìn cuộc sống hiện giờ, trong lòng mẹ Thôi vô cùng chua xót.
Sao lại như vậy nhỉ? Nửa năm trước nhà họ Thôi vẫn là gia đình số một số hai trong khu tập thể. Cha Thôi là nhân viên kỹ thuật có thâm niên, Thôi Hoành Chí tuổi trẻ đầy hứa hẹn là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm trong nhà xưởng. Tiền lương đãi ngộ đều không thấp. Mới qua gần nửa năm mà thôi, sao cuộc sống của bọn họ lại biến thành dáng vẻ hiện giờ rồi?
Mẹ Thôi không nghĩ ra, cũng không có thời gian suy nghĩ. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Trước đây, tuy rằng Thôi Hoành Chí và cha Thôi, một người bị đuổi việc, một người bị cưỡng chế “Hưu bệnh”, nhưng tốt xấu gì vẫn có tay nghề, không phải bản lĩnh lớn, nhưng sửa xe đạp, sửa radio gì đó bọn họ vẫn làm được. Chỉ là bản thân phải tự mình ra ngoài tìm khách hàng, mệt mỏi hơn trước không ít, nhưng vẫn có thể kiếm được chút tiền.
Nhưng bây giờ, Thôi Hoành Chí ra ngoài tìm việc suốt hai ngày, cũng không ai dám thuê anh ta, dù đã lui lại chọn việc khuân vác hàng hóa cho người ta, cũng không ai muốn nhận.
Bọn họ phát hiện ra, trước đây khi người khác đàm luận chuyện nhà họ Thôi, bọn họ chỉ biết tới tên người, không mấy ai nhận ra mặt bọn họ. Nhưng bây giờ, hình như tất cả mọi người đều biết trông bọn họ thế nào rồi. Một vài người hoàn toàn không giao thoa gì với bọn họ, quăng tám sào cũng không tới, đều có thể gọi ra được tên của bọn họ.
Vì chuyện này, ai cũng biết người nhà họ Thôi lòng dạ độc ác, đạo đức bại hoại, thấy bọn họ là trốn, còn ai dám thuê bọn họ làm việc?
Bị đả kích nhiều lần, Thôi Hoành Chí nản lòng thoái chí, không muốn đi tiếp.
Mẹ Thôi cũng không muốn, nhưng nhìn ba mươi đồng ít ỏi còn sót lại trong tay, vẫn phải cắn môi ra cửa. Sau rất nhiều lần bị từ chối, cuối cùng hạ mức tiền công xuống thấp nhất, mới có thể nhận được công việc giặt quần áo thuê cho một hộ gia đình gia cảnh không tệ lắm.
Bận rộn đến khi sắc trời xẩm tối, cuối cùng mẹ Thôi mới giặt xong quần áo. Bà ta khẽ đ.ấ.m đấm sống lưng đau nhức, bước tập tễnh trở về nhà, sau đó lại phải bắc nồi nấu nước nấu cơm.
Khi đồ ăn đã bê lên bàn, một vị khách không mời mà tới.
“Ui, đang ăn à? Xem ra tôi tới không đúng lúc rồi!” Ngoài miệng nói vậy, nhưng Cố Nam Sóc lại không hề có ý định lui ra ngoài. Hắn quan sát căn nhà không lớn này một lượt, chậc, so với nhà họ Thôi trước kia, có thể nói là một trên trời một dưới đất.
Mẹ Thôi vỗ mạnh đũa lên bàn: “Mày tới đây làm gì?”
Thôi Hoành Chí cũng đứng bật dậy, nhìn ra ngoài cửa, thấy chỉ có một mình Cố Nam Sóc, trong lòng có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại vui mừng hỏi: “Có phải Nam Thư bảo em tới không? Cô ấy biết chuyện anh gặp phải, thương xót anh, có phải không? Cô ấy hồi tâm chuyển ý rồi à?”
Lời này khiến mẹ Thôi sửng sốt, cũng lập tức trở nên vui vẻ.
Mấy ngày nay, bà ta thật sự đã chịu đựng đủ rồi. Nếu Cố Nam Thư hồi tâm chuyển ý, nếu nhà họ Cố bằng lòng giúp đỡ bọn họ. Có phải bọn họ sẽ không phải chịu đau khổ như bây giờ nữa hay không? Có phải bọn họ sẽ quay lại được cuộc sống như trước kia hay không?
Nghĩ tới điều này, bà ta dùng ánh mắt trông mong nhìn Cố Nam Sóc.
Cố Nam Sóc cười nhạo một tiếng: “Nghĩ gì hay thế! Tôi chỉ đến xem hai mẹ con bà sống thế nào thôi, biết hai người sống không tốt, tôi yên tâm rồi.”
Một câu này đã đánh tan tất cả hy vọng trong lòng mẹ Thôi, cũng khơi lên toàn bộ lửa giận chôn giấu trong đáy lòng bà ta: “Mày có ý gì? Mày tới để chê cười chúng tao sao?”
“Đúng vậy! Tôi thể hiện rõ ràng như vậy rồi, còn cần hỏi lại sao?”
Mẹ Thôi tức giận đến mức thiếu chút nữa ngã ngửa!
Vô sỉ! Đúng là vô sỉ tới cực điểm!
Cố Nam Sóc tự kéo một chiếc ghế dựa còn tính nguyên vẹn tới, ngồi xuống, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Vốn dĩ tôi không muốn tới đâu, nhưng xét thấy lần trước hai mẹ con bà không nghe hiểu tiếng người, coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai, tôi cảm thấy cần phải nói chuyện rõ ràng với hai người.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Thôi Hoành Chí: “Khi anh với chị gái tôi ly hôn, có phải tôi đã từng nói với anh, việc này dừng ở đây, sau này nhà họ Thôi và nhà họ Cố nước giếng không phạm nước sông, cả đời không qua lại với nhau, dù cuộc sống sau này có tốt hay không cũng không liên quan gì với đối phương hay không? Có phải tôi còn nói với anh, nếu anh dám tới quấy rầy chị gái tôi, tôi sẽ không để anh được yên hay không? Anh điếc hay không nghe thấy, hay là nghe tai này ra tai kia, cảm thấy tôi chỉ nói chơi chơi mà thôi?”
Khóe miệng Cố Nam Sóc nở nụ cười khinh bỉ, khóe mắt lướt qua người mẹ Thôi và Thôi Hoành Chí: “Bây giờ hai người còn cảm thấy lời tôi nói chỉ là nói chơi chơi mà thôi không?”