Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 206

Nghe Cố Nam Sóc hỏi, Lương Chấn Bang mới lấy hại tinh thần, anh ta lấy báo cáo trong ngăn kéo ra, đưa qua, nói: “Món đồ chơi bán chạy nhất là xe cảnh sát và s.ú.n.g nhựa. Xe cứu hỏa và xe cứu thương bán kém hơn rất nhiều, nhưng cũng không ế hàng. Mấy thứ đồ chơi nhỏ khác như rút gỗ, tháp cầu vồng linh tinh, rất bất ngờ là bán cũng không tệ lắm.”

“Bởi vì giá rẻ. Những gia đình không dư dả, không nỡ mua xe đồ chơi hay s.ú.n.g nhựa vẫn mua nổi mấy thứ đồ chơi ngon bổ rẻ này. Hơn nữa, cũng coi như đồ chơi mới lạ.” Cố Nam Sóc vừa nói, vừa nhìn bảng biểu, trong lòng đã hiểu rõ phần nào.

Lương Chấn Bang làm rất tốt, có tình hình tiêu thụ nhóm hàng đầu tiên để tham khảo, nhóm hàng thứ hai được điều chỉnh rất phù hợp. Lượng xa cảnh sát và s.ú.n.g đồ chơi tăng lên, còn xe cứu hỏa và xe cứu thương chỉ sản xuất thêm một số lượng nhỏ, bởi vì nhóm hàng đầu tiên vẫn chưa bán hết. Đồ chơi rút gỗ và các món đồ nho nhỏ khác cũng giống nhóm hàng đầu tiên. Bây giờ nhóm hàng thứ ba cũng vậy.

“Anh sắp xếp như vậy rất tốt. Có điều đợi sản xuất xong lô hàng thứ ba này, chúng ta tạm thời dừng sản xuất mấy món đó.”

Lương Chấn Bang khó hiểu: “Dừng lại? Không sản xuất nữa?”

“Đúng! Nhìn tình hình hàng dự trữ trong kho hiện giờ, cộng thêm số hàng thuộc lô thứ ba, cũng đủ bán rồi.”

“Sao đủ được? Theo tình hình hiện tại, đợi làm xong lô hàng thứ ba, cùng lắm chúng ta chỉ có thể bán được tới tháng sau.”

“Sau này sẽ không bán chạy như vậy nữa. Chỉ cần là đồ chơi mới, đều có giai đoạn bán chạy, qua khoảng thời gian đó, tất nhiên người mua sẽ giảm dần.”

Lương Chấn Bang nhíu mày: “Tôi biết điều này, cũng đã tính toán qua. Nước ta lớn như vậy, bây giờ mới chỉ cung đủ cho thị trường Bằng Thành và Dương Thành, chúng ta vẫn còn vài tỉnh phía nam, còn rất nhiều không gian. Hơn nữa còn có phía bắc. Hai ngày trước, một ông chủ phía bắc đặt chỗ chúng ta một vạn hàng. Đáng tiếc chỉ có mình ông ta, nếu có thể mở rộng ra cả thị trường phía bắc, đừng nói ba lô hàng, dù ba mươi lô hàng cũng không đủ bán.”

Cố Nam Sóc xua tay: “Thị trường phía bắc tạm thời chưa vội, vận chuyển cần chỉ tiêu, thật ra có thể nghĩ cách xin phê duyệt trước. Nhưng sau đó nên vận chuyện thế nào, dùng xe tải chạy đường dài chi phí quá cao, đồ chơi của chúng ta lại không phải đồ biển quý hiếm, cũng không phải hàng thuộc da. Nếu chi phí vận chuyện đuổi kịp, thậm chí vượt qua chi phí sản xuất, chuyển ra bắc rồi chúng ta bán thế nào? Quá đắt không thích hợp, cũng không bán được nhiều.”

“Vận chuyện theo tàu hỏa có thể tiết kiệm được rất nhiều chi phí, nhưng phải đi số lượng lớn, chúng ta không có người phụ trách khu vực miền bắc, không có chi nhánh bên đó cũng không có kho hàng, không dễ làm. Huống chi bây giờ chúng ta còn chưa phủ kín khu vực phía nam, cứ tạm thời đi từ từ không nên bước quá nhanh.”

Nói tới đây. Cố Nam Sóc lại hâm mộ công tác vận chuyển đời sau.

Nhưng đây là vấn đề hắn không thể giải quyết. Muốn tiết kiệm chi phí vận chuyển, phải tiết kiệm được thời gian và nhân lực. Nhưng tiết kiệm thế nào? Sửa đường, xây cao tốc, cải tiến phương tiện chuyên chở, bao gồm cả ô tô, tàu hỏa, máy bay…

Hắn hiểu những thứ này không? Không, không hề hiểu. Nếu hắn biết, hắn đã tới viện nghiên cứu phát huy tài năng, cống hiến cho đất nước từ lâu rồi, còn ở đây buôn bán làm gì? Đi làm nhà khoa học không thơm hơn sao?

Ai! Năng lực không đủ, chỉ có thể thở dài.

“Phía bắc không cần vội, nhưng phía nam vẫn có thể nuốt trôi, vì sao lại không làm? Đang trong giai đoạn kiếm được tiền, sao phải đẩy ra ngoài không kiếm? Vừa rồi cậu còn nói sẽ khiến lợi nhuận của nhà xưởng vượt quá ngàn vạn đó! Hơn nữa không sản xuất thêm đồ chơi, chẳng lẽ để nhà xưởng nghỉ ngơi, điện nước các thứ không tốn tiền sao? Tiền lương công nhân không phải trả nữa sao?”

Ui, xem ra không chỉ là đáng tiếc, còn có chút oán niệm đối với quyết sách tạm dừng sản xuất của hắn rồi!

Cố Nam Sóc đẩy hai tấm bản thảo thiết kế qua: “Không tạm dừng sản xuất, sau khi làm xong lô hàng này, thì sản xuất thứ khác. Món đầu tiên không cần làm nhiều, chiếm ba bốn phần là được. Là thứ tôi cần dùng, không bán ra ngoài. Món thứ hai làm đúng số lượng chỉ tiêu tôi ghi trên đó. Mỗi bản thiết kế tôi đều đã vẽ rõ ràng chỉ tiêu kích cỡ rồi, khi chế tác, cậu nhớ theo dõi cẩn thận, đừng để lỗi.”

Lương Chấn Bang càng khó hiểu hơn: “Bây giờ mấy món đồ chơi kia vẫn bán rất chạy, vì sao lại phải vội vàng sản xuất món đồ chơi mới?”

“Cậu nghĩ vì sao?”

Lương Chấn Bang lắc đầu: “Sư phụ, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào, nói cho tôi biết được không, nếu không lòng tôi hoảng hốt.”

Một ngày là thầy cả đời là thầy. Huống chi, tuy rằng anh ta không còn đi theo con đường thiết kế trang hoàng nữa, Cố Nam Sóc vẫn dạy cho anh ta rất nhiều thứ, chỉ là nội dung có thay đổi mà thôi. Cho nên anh ta vẫn gọi là sư phụ, không sửa miệng.

“Tự mình nghĩ đi! Không lâu nữa cậu sẽ biết thôi.”

Lương Chấn Bang:……

Bình Luận (0)
Comment