Tìm hiểu xong tình hình cơ bản trong nhà, Cố Nam Sóc lại kiểm tra việc học hành của Cố Nam Huyền và ba đứa cháu trai. Thành tích của Cố Nam Huyền cao hơn trước kia không ít, đặt ở Nguyên Hoa, trình độ này coi như top đầu rồi, nhưng xét trong cả nước lại không hề nổi bật. Còn nửa năm nữa, cũng không cần quá sốt ruột.
Thành tích của Cố Minh Hiên vẫn trước sau như một, không hề giảm sút, ngồi ổn vị trí đứng đầu toàn khóa, ngoài văn học bị trừ một điểm ra, những đề mục khác đều không sai một chữ.
Cố Minh Huy: 78 điểm ngữ văn, 85 điểm toán học.
Cố Nam Sóc sửng sốt một lát: “Thành tích tiến bộ hơn trước kia rồi, xem ra học cũng khóa với em trai, vẫn có tác dụng khích lệ nhỉ.”
Cố Minh Huy gục mặt xuống, dáng vẻ vô cùng u oán, thi thoảng lại liếc mắt lườm Cố Minh Hiên một cái, nghiến răng nghiến lợi.
Có thể thấy được, nửa năm qua bị Cố Minh Hiên ép học tập không ít.
Cố Nam Sóc cúi đầu cười trộm.
********
Nhà Cố Tứ Tường.
“Chú Tư, chú cầm số gạo thịt đồ ăn này vào đi. Còn cái này nữa…” Cố Kiều móc ra hai mươi đồng từ trong túi áo đưa cho Cố Tứ Tường: “Sắp tết rồi, nhiều thứ cần dùng tới tiền. Cho dù chú không để ý tới bản thân, cũng phải để ý tới đứa nhỏ chứ.”
Cố Tứ Tường nhìn số tiền trong tay, vô cùng hụt hẫng.
Trước đây, anh ta luôn cho rằng Hồ Dao Hoa thích con người mình, si tình với mình. Bởi vì yêu anh ta, mới không màng cha mẹ ngăn cản gả tới đây; Bởi vì yêu anh ta, mới chăm sóc anh ta cẩn thận tỉ mỉ; Bởi vì yêu anh ta, cho dù sảy ra chuyện gì, đều sẽ không rời không bỏ anh ta.
Ai ngờ anh ta sai rồi. Làm người bên gối, Hồ Dao Hoa thay đổi thế nào, anh ta đều cảm nhận được rõ ràng hơn người khác. Rất nhiều lần anh ta nghe được Hồ Dao Hoa nói mê, hóa ra không phải đối phương thích con người anh ta, mà là tiền đồ của anh ta.
Trong mộng, anh ta sẽ thi đậu đại học, được phân phối vào chính phủ, từng bước thăng chức.
Cố Tứ Tường không rõ vì sao Hồ Dao Hoa lại hết lòng tin theo một giấc mộng như vậy, nhưng anh ta biết tất cả những gì Hồ Dao Hoa làm với mình, đều bởi vì giấc mộng đó. Bây giờ anh ta không thi đỗ đại học, người tỉnh mộng tan, Hồ Dao Hoa hối hận rồi.
“Chú Tư, chú đừng lo lắng. Cha mẹ cháu biết rõ mấy thứ này, bọn họ sẽ không tới làm ầm ĩ đòi chú trả lại đâu.”
Cố Kiều không nói dối, cô ta giúp Cố Đại Phát kiếm được nhiều tiền, Cố Đại Phát hận không thể cung phụng cô ta, chút việc nhỏ này sao có thể từ chối. Bây giờ điều kiện trong nhà tốt lên rồi, đối với bọn họ mà nói, hai mươi đồng cũng không phải nhiều.
Cố Tứ Tường há miệng thở dốc, hổ thẹn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Kiều.
Trước đây anh ta còn cất giấu ghen ghét cô cháu gái này trong lòng, thậm chí còn từng tản ra lời đồn đãi bất lợi với đối phương trong trường học. Không ngờ, khi tới thời điểm anh ta thật sự khó khăn, chỉ còn cô cháu gái này là nhớ anh ta, tặng đồ cho anh ta.
Đột nhiên, Cố Tứ Tường cảm thấy bản thân vô cùng xấu xa.
“Xin lỗi!”
Anh ta nói rất nhỏ, Cố Kiều không nghe rõ: “Chú Tư, chú nói gì cơ?”
Môi Cố Tứ Tường run rẩy, lại không dám nói thẳng ra chuyện mình đã làm, chỉ nói: “Cảm ơn cháu, Kiều Kiều!”
Va phải ánh mắt cảm kích cực nóng của Cố Tứ Tường, Cố Kiều sửng sốt, lập tức tránh đi ánh mắt đối phương: “Không… Không cần cảm ơn. Chú là chú ruột của cháu mà. Cháu… Cháu phải về đây. Chú Tư, chú chăm sóc tốt cho đứa trẻ nhé.”
Đi một quãng thật xa, Cố Kiều mới dừng chân. Cô ta quay đầu nhìn về phía nhà của Cố Tứ Tường, sắc mặt phức tạp.
Trong phòng.
Cố Tứ Tường ôm con gái, suy nghĩ bay xa. Một lúc lâu sau, anh ta mới đứng dậy, lấy hai nắm gạo đi nấu cơm. Anh ta không muốn ăn, đứa trẻ tỉnh lại cũng phải uống nước cơm.
Có câu Cố Kiều nói rất đúng. Dù anh ta không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho đứa trẻ, anh ta không thể tiếp tục mơ màng hồ đồ như vậy.
Không phải Hồ Dao Hoa cảm thấy anh ta sẽ có tiền đồ rộng lớn sao? Không thi đỗ đại học, không được vào làm việc trong chính phủ thì sao? Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên! Muốn trở nên nổi bật, không phải chỉ có một con đường này!
Cố Tứ Tường nắm chặt hai tay, âm thầm hạ quyết tâm! Nhất định anh ta phải có được tiền đồ rộng lớn! Anh ta sẽ khiến Hồ Dao Hoa phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay!