Nhìn theo bóng dáng chạy trốn của em trai, Cố Nam Thư tức giận dậm chân: “Cuối năm chị vừa mua hai túi muối, bây giờ em lại nói trong nhà hết muối rồi! Dù nhà mình có mở tiệm cơm cũng không thể dùng nhanh như vậy! Em lừa ai đó? Ngay cả lý do cũng không chịu nghĩ cẩn thận!”
Chạy qua một con phố, Cố Nam Sóc mới lau mồ hôi trên trán. Kiếp trước cha mẹ không quan tâm tới hắn, hắn sống tới hai bảy hai tám cũng không bị ai giục kết hôn. Không ngờ đời này mới hai mươi ba đã bị giục hôn rồi.
Cũng coi như lần này được thể nghiệm một phen, hắn vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ. Nhưng nói ra thì, tuy rằng… Ừm, có chút buồn bực, nhưng cảm giác được người khác quan tâm này cũng không tệ lắm. Từ sau khi bà nội qua đời, hắn chưa từng cảm nhận thêm lần nào.
Mang theo cảm giác “Vừa đau vừa sướng” này ngây người ở nhà thêm vài ngày, mùng bảy tết, Cố Nam Sóc và Lương Chấn Bang lại chạy tới Bằng Thành.
Hiện giờ Nam Lân đã đi vào nề nếp rồi. Bởi vì Cố Nam Sóc thi hành chính sách mới, nửa năm qua nhiều lần điều chỉnh cương vị nhân viên, chế độ công ty, trước mắt các phòng ban đã có thể tạo thành một vòng hoàn chỉnh. Nếu không có chuyện gì quan trọng, ngày thường ông chủ vắng mặt mấy ngày cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Sau khi đi làm, đầu tiên Cố Nam Sóc xem xét doanh thu mấy ngày qua, lại xem xét tình hình tồn kho hiện giờ. So sánh xong, hắn đưa ra điều chỉnh về số lượng mỗi món đồ chơi cần sản xuất. Sau khi vạch ra phương hướng và mục tiêu cơ bản cho công ty trong quý một, hắn bắt đầu bớt chút thời gian đi khảo sát thị trường bất động sản ở Bằng Thành.
Hiện giờ tuy rằng kinh doanh nhà đất chưa phát triển như đời sau, nhưng bởi vì nền kinh tế của Bằng Thành phát triền nhanh chóng, đã mang đến một loạt hiệu ứng. Rất nhiều nhà đầu tư, nhân tài, người làm thuê chảy về Bằng Thành, dẫn đến lượng dân cư trong Bằng Thành tăng lên mạnh mẽ. Con người không thể tách rời nhu cầu ăn, mặc, ở, đi lại. Cho nên đã sinh ra rất nhiều ngành sản xuất.
Hiện giờ chưa có người môi giới bất động sản chuyên nghiệp, nhưng người có mạng lưới quan hệ rộng ở địa phương đã mắt đầu đứng ra làm nghề môi giới rồi.
Người Cố Nam Sóc tìm được tên là anh Long, là người Trần Tuấn Huy giới thiệu, nghe nói có thanh danh không tồi không nghề môi giới.
Đầu tiên là nhà ở, Cố Nam Sóc chọn trên con đường phía nam thành phố. Từ nơi này vào nội thành, giao thông xung quanh tiện lợi, vị trí địa lý ưu việt, nghe nói trước kia nhà ở bên này đều là dân bản địa tự xây, đã vài chục năm rồi, tương đối cũ kỹ. Sau này các ông chủ lớn tới Bằng Thành làm ăn càng ngày càng nhiều, ông chủ mở xưởng bên này, thời gian ở lại Bằng Thành lâu hơn, cũng phải có nơi để về, trong tay bọn họ còn có tiền, tất nhiên là muốn ở nơi tốt rồi.
Mang theo ý nghĩa này, có người dân bản địa tìm mấy người bạn hiểu về công trình tới, phá bỏ nhà mình đi xây lại, xây thành nhà lầu hai tầng kiểu tây. Quả nhiên chưa tới một tháng sau đã bán được, kiếm không ít tiền.
Có thành công như vậy trước mắt, hàng xóm tranh nhau noi theo. Đến bây giờ, khu vực đó gần như đã trở thành nơi cư trú của người có tiền rồi.
Cố Nam Sóc tự chọn cho mình một căn, sau khi Lương Chấn Bang nghe tin, cũng chọn theo, hai nhà ở ngay gần nhau.
Khi xem nhà, Cố Nam Sóc phát hiện ra còn một khu khác có bảy tám căn liền nhau đang cùng rao bán. Hắn có chút nghi hoặc. Anh Long giải thích: “Trước kia người bên này rất nghèo, nhà nào cũng chỉ dựa vào ra biển bắt hải sản mưu sinh. Ra biển bắt hải sản thì có thể kiếm được mấy đồng? Nuôi gia đình sống tạm còn chưa đủ. Tuy rằng cũng có người ra biển kiếm được không ít, nhưng ra biển nguy hiểm cao. Vận may tốt có thể mang được chút hàng về, vận may không tốt, người cũng không còn. Những người có bản lĩnh lớn trên biển còn tốt, những người không có bản lĩnh đều lo sợ nơm nớp.”
“Trước đây bọn họ không biết ngoài con đường này còn có thể làm gì khác. Bây giờ Bằng Thành bắt đầu phát triển rồi, có nhiều cơ hội làm thuê cho các nhà xưởng, tiền lương một tháng còn nhiều hơn so với ra biển bắt hải sản vài lần, ai còn muốn ra biển bắt hải sản? Cho nên, già trẻ lớn bé trong mấy hộ gia định này đều đã ra ngoài làm thuê, kiếm được tiền rồi lại muốn chuyển vào nội thành ở. Nhà cũ bỏ đó cũng lãng phí, không bằng bán đi kiếm chút tiền. Có điều mấy căn phòng đó đều tương đối rách nát, còn cách xa nội thành, không dễ bán.”
Cố Nam Sóc nghe thấy thế lập tức động lòng: “Mấy căn phòng đó có đủ giấy tờ quyền tài sản không?”
“Phòng đều là cha ông để lại, mấy thế hệ ngư dân sinh sống ở đó, bọn họ nào biết quyền tài sản là gì. Có điều nếu đã đem ra bán, tất nhiên chúng tôi sẽ giúp bọn họ làm thủ tục đầy đủ, giấy tờ chứng minh gì đó đều có cả, cậu cứ yên tâm.”
Hai mắt Cố Nam Sóc sáng ngời: “Tôi mua hết mấy căn này.”