Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 258

Tần Tư Viễn bước vào từ cửa, hai người kia đều giật mình, nhưng hiển nhiên lúc này không phải thời điểm hỏi anh ta vì sao lại đột nhiên về thủ đô. Nhìn vợ mình, ông Tần cảm thấy hình như cũng không cần hỏi, chẳng phải đáp án đã rõ ràng rồi sao?

“Cha, con đồng ý với quyết định của cha.”

Mặt bà Tần biến sắc: “Tần Tư Viễn!”

Không đợi bà ta nói thêm lời nào, Tần Tư Viễn đã cướp lời: “Mẹ, mấy năm trước con từng nói với mẹ rồi, mẹ không còn trẻ nữa, có thể yên phận làm bộ trưởng phu nhân của mẹ, ai gặp mẹ không cho vài phần thể diện, ngày thường muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, rảnh rỗi thì đi đánh bài với các vị phu nhân khác, nhàm chán thì nuôi thú cưng, cuộc sống như vậy không tốt à? Vì sao mẹ phải lăn lộn nhiều như vậy?”

“Tao lăn lộn?” Bà ta không chịu nổi: “Mày cũng nói tao lăn lộn, tất cả mọi người đều trách tao. Nhưng vì sao tao lăn lộn như vậy? Bên ngoài người ta nhìn vào đều nghĩ tao là phu nhân bộ trưởng, phong cảnh đấy vẻ vang đấy, nhưng tao là gì trong cái nhà này? Tao thật sự hơn người sao? Mày…”

Bà ta chỉ về phía ông Tần: “Đã bao lâu rồi ông chưa ngồi xuống nói chuyện tử tế với tôi? Còn mày nữa…”

Bà ta lại chỉ về phía Tần Tư Viễn: “Mày là con trai tao! Vậy mà lại đi tha hương vì một đứa con gái, còn đi nhiều năm như vậy. Bây giờ lại vì một đứa con gái khác đồng ý để cha mày ly hôn tao! Mày có để người mẹ này trong lòng không?”

Bốp!

Bà ta tát vào mặt Tần Tư Viễn: “Sao mày không c.h.ế.t đi! Vì sao trước đây người c.h.ế.t đi không phải mày? Vì sao, lại là Tư An của tao? Tư An của mẹ, Tư An, vì sao con lại đi sớm như vậy, bỏ lại mẹ một mình, bị người ta bắt nạt cũng không ai đứng ra giúp đỡ. Tư Van, sao con không đem cả mẹ theo cùng…”

VÌ sao người c.h.ế.t không phải mày?

Tần Tư Viễn lung lay sắp ngã.

Năm đó khi Tần Tư An chấp hành nhiệm vụ, anh ta cũng có mặt ở hiện trường. Anh ta đi chơi với bạn học, nào ngờ nơi đó lại có đặc vụ địch. Bộ đội không biết chuyện bên đó là do đặc vụ địch gây ra, nếu không cũng sẽ không để Tần Tư An tới chấp hành nhiệm vụ. Kết quả lại trùng hợp như vậy.

Tần Tư An thông minh, phát hiện ra điểm không thích hợp, nhưng chính vì anh ta thông minh, khiến đặc vụ địch bại lộ, đối phương mới không thể không bí quá hoá liều, bắt mười mấy người làm con tin. Tần Tư Viễn chính là một trong số đó.

Anh ta tận mắt nhìn anh trai ngã xuống trước mặt mình, cả người đầy máu.

Anh ta được cứu, anh trai lại mất mạng.

Từ đó về sau, có một khoảng thời gian, đêm nào anh ta cũng mơ thấy ác mộng, hai năm sau mới dần dần tốt lên. Từ đó, anh ta đối xử với Tần Ngạn tốt gấp bội, bởi vì Tần Ngạn là cốt nhục duy nhất của anh trai anh ta. Khi anh trai mất, Tần Ngạn mới bốn tuổi. Ngoài đối tốt với Tần Ngạn ra, anh ta không biết mình còn có thể làm gì.

Khoảng thời gian đó, bà Tần cũng thường xuyên nói, vì sao người c.h.ế.t không phải mày.

Anh ta bị bóng đè hai năm, bà Tần nói hai năm. Mãi cho đến sau này, có lẽ là không thể không nhận rõ hiện thực, biết mình chỉ còn một đứa con trai, bà ta mới ngậm miệng không nói tiếp. Cũng từ đó bà ta bắt đầu chuyển tất cả kỳ vọng đối với Tần Tư An lên người anh ta. Nhưng anh ta không phải Tần Tư An, anh ta cũng không giống Tần Tư An, chuyện gì cũng nghe theo mẹ mình.

Ông Tần bước đến, bảo vệ Tần Tư Viễn sau người, tức giận mắng: “Bà điên rồi à? Cái c.h.ế.t của Tư An có liên quan gì với Tư Viễn? Năm đó chính vì bà luôn miệng nói như vậy, nếu không sao Tư Viễn lại bị bệnh hai năm! Vất vả lắm nó mới bước ra được bóng ma ấy, có phải bà không nhìn nổi nó sống tốt hay không?”

“Ha, ha ha!” Bà Tần vừa lkhocs vừa cười: “Tôi không nhìn nổi nó sống tốt? Là nó không muốn tôi sống tốt! Nào có ai là con lại khuyến khích che mẹ ly hôn! Tôi nói nó thì sao? Tôi nói sai à? Nó có điểm nào so được với Tư An của tôi không? Tư An của tôi tuyệt đối sẽ không đối xử với tôi như vậy. Tư An sẽ không! Ông trả lại con trai cho tôi! Trả lại Tư An cho tôi!”

Bà cụ điên cuồng túm lấy Tần Tư Viễn, cuối cùng ông Tần phải đẩy bà ta ra, mới giải cứu được đối phương.

Hai tay Tần Tư Viễn nắm chặt thành nắm đấm, khẽ hít sâu một hơi.

Mẹ ruột chính miệng nói vì sao anh ta không c.h.ế.t đi, buồn cười tới mức nào?

Nhưng anh ta đã không còn là cậu thiếu niên yếu ớt trước kia rồi. Năm đó anh ta sẽ áy náy sẽ tự trách vì lời bà La, sẽ ôm cái c.h.ế.t của Tần Tư An lên người mình. Nhưng hôm nay anh ta sẽ không. Anh ta biết rõ, thật ra Tần Tư An cũng không biết mình nằm trong đám con tin. Anh ấy vì nhân dân, vì đất nước, anh ấy là anh hùng.

Bình Luận (0)
Comment