Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 260

Chuyện hải vận giải quyết hoàn mỹ, ngày hôm sau Cố Nam Sóc nhận được điện thoại của Lương Chấn Bang, hàng đã lên thuyền. Vài ngày sau lại nhận được điện thoại của Đỗ Quốc Cường, hàng đã an toàn đến thủ đô.

Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, Cố Nam Sóc không vội đi làm. Đầu tiên hắn tới gặp hiệu trưởng trung học Nguyên Hoa, và Hiệu trưởng trường cấp hai, còn cả hiệu trưởng trường tiểu học Dương Liễu. Nói với bọn họ về ý định quyên góp tiền thành lập quỹ học bổng của mình. Mỗi học kỳ, năm người thi đứng đầu đều nhận được từ mười tới hai mươi đồng tiền mặt.

Ngoài ra học bổng còn có thêm danh ngạch dành cho học sinh có điều kiện gia đình khó khăn, chỉ cần được giáo viên trong trường chứng thực, đều có thể viết đơn xin học bổng. Nhưng học sinh nào nhận học bổng này, mỗi lần thi cuối kỳ đều phải xếp hạng trước một phần tư. Nói cách khác nếu trong khóa đó có tất cả một trăm học sinh, vậy cần thi được trước 25, yêu cầu này không tính là quá đáng.

Ngoài ra, còn có thêm một mục nữa dành cho các bạn học nữ đã thất học và sắp thất học. Đối với nhóm người này, Cố Nam Sóc chẳng những bỏ ra học phí, mỗi tháng còn trợ cấp bọn họ ba đống tiền sinh hoạt phí. Chỉ cần điểm thi cuối kỳ của bọn họ đạt tiêu chuẩn là được.

Hiệu trưởng Lỗ có chút kinh ngạc: “Vì sao chỉ dành cho các bạn học nữ?”

“Hiệu trưởng, học sinh nam có mấy ai thất học?” Cố Nam Sóc khẽ cười: “Con trai có ai không là bảo bối trong nhà? Chỉ cần gia đình còn có thể lấy ra tiền, sẽ không có chuyện bắt bọn họ nghỉ học. Nếu thật sự khó khăn, bọn họ còn có thể xin học bổng mục hai.”

Thấy hiệu trưởng vẫn định nói thêm, Cố Nam Sóc xua tay: “Đừng nói về yêu cầu thành tích, nếu một trăm người không thi được trước hai lăm, tiếp tục đi học cũng học thành tài sao?”

“Vậy sao cậu chỉ yêu cầu các bạn học nữ đạt tiêu chuẩn?”

“Bởi vì tôi muốn cho bạn học nữ một cơ hội. Rất nhiều gia đình không cho con gái đi học, không phải vì không có tiền, chỉ vì bọn họ là con gái. Trong tình huống này, dù có người trả học phí cho bọn họ, vẫn có người không muốn cho bọn họ đi học. Bọn họ đi học rồi, việc nhà ai làm? Nên phải thêm khoản trợ cấp sinh hoạt phí, để gia đình cảm thấy cho bọn họ đi học có lợi.”

“Con gái trong gia đình kiểu này, sau khi tan học còn rất nhiều việc phải làm, đạt tiêu chuẩn là được. Nếu bọn họ có năng lực, còn có thể lấy thêm học bổng. Nếu bọn họ không có năng lực, coi như cho bọn họ cơ hôi biết chữ, hiểu được một vài tri thức cơ bản, không đến mức có mắt như mù, sẽ không dễ dàng bị người ta lừa gạt.”

Thật ra hắn lập ra quỹ học bổng này, cũng coi như là một loại cổ vũ phái nữ. Cố Nam Sóc muốn bọn họ nhận ra cơ hội học tập của mình không dễ gì có được, bọn họ cần chứng minh giá trị bản thân, chứ không phải cảm thấy có thể hoàn toàn không làm mà hưởng.

Cố Nam Sóc thở dài: “Tôi biết lời mình vừa nói có hơi phiến diện, cũng có bạn nam chưa chắc đã có điều kiện tốt hơn bạn nữ, nhưng dù sao đó cũng là số ít. Năng lực của tôi có hạn, bây giờ chỉ có thể làm được bấy nhiêu, tạm thời giúp các bạn học nữ trước đi.”

Hiệu trưởng Lỗ há miệng, nhưng không nói thêm nữa.

Sau khi thương lượng xong với ba vị hiệu trưởng, Cố Nam Sóc đưa trước cho bọn họ một số tiền, quy định mỗi kỳ trường học sẽ báo cáo lại cho hắn một lần, mỗi năm hắn sẽ tự mình về kiểm toán hoặc là cử người về kiểm toán.

Làm xong chuyện bên này, hắn lại quay về thôn Dương Liễu một chuyến, cố ý tới nhà thăm hỏi trưởng thôn Chu Lai Kim.

Chuyến đi này của hắn cũng có mục đích, hắn định sửa đường cho thôn, đội công trình hắn đã tìm sẵn, chính là Vinh Đạt.

Không cần trong thôn bỏ ra một phân tiền nào, nếu con đường quy hoạch lấn chiếm ruột đất của người dân, hắn còn bồi thường một khoản nhất định. Có chuyện tốt bậc này, Chu Lai Kim vô cùng vui mừng, lập tức triệu tập thôn dân mở cuộc họp, lời tán thưởng Cố Nam Sóc vang lên không dứt. Trong lúc nhất thời, danh vọng của Cố Nam Sóc ở thôn Dương Liễu đã vượt xa mọi người.

“Trước đây không phải mọi người đều nói Cố Kiều được ông trời chiếu cố, có vận may sao? Vậy mà không thấy mang tới lợi ích gì cho thôn chúng ta. Vẫn là Nam Sóc tốt hơn.”

“Lúc này nhắc tới Cố Kiều làm gì! Không nhìn xem cô ta là con cháu nhà ai. Người nhà Cố Trường Quý đều cùng một tính tình, cho dù cô ta có vận may, cũng là chuyện của cô ta, cậu còn muốn được thơm lây sao? Cậu nghĩ mình là người nào của cô ta?”

“Ai muốn thơm lấy? Tôi chỉ không phục thôi. Nhà bọn họ suốt ngày nói, Cố Kiều tốt thế này thế nọ, con cưng của ông trời, có tiền đồ rộng lớn, được bí thư tự mình tới Nguyên Hoa đón người, còn nhận làm con gái nuôi, Hừ! Từ khi nhà bọn họ bám được vào gia đình kết nghĩa kia, đã kiêu ngạo biết bao, luôn dùng mũi nhìn người, cảm thấy cao hơn người khác! Đều là người một thôn, tưởng mọi người không biết gốc rễ nhà bọn họ chắc! Có bản lĩnh như vậy, còn bám được vào nhà bí thư tỉnh, tu sửa đường xá cho thôn chúng ta không phải chỉ cần một câu nói sao? Nhưng nhà bọn họ có làm không?”

Bình Luận (0)
Comment