Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 263

Đầu tháng tám.

Giấy báo trúng tuyển của Cố Nam Huyền gửi tới, là học viện ngoại ngữ Bắc Kinh. Đối với nhà họ Cố mà nói, đúng là niềm vui ngoài ý muốn. Không hổ là tuyển thủ thuộc loại hình thi cử, Cố Nam Huyền phát huy vượt xa bình thường, vừa đủ điểm đỗ. Trước đây khi cả nhà bao gồm cả Cố Nam Huyền so sánh đáp án, đều cảm thấy sẽ không thi đỗ được trường này, Cố Nam Huyền đã chuẩn bị sẵn tư tưởng tới Bằng Thành học đại học. Vậy mà kết quả lại thi đỗ.

Đương nhiên, cũng là do Cố Nam Huyền có điểm nổi bật, môn tiếng Anh đạt điểm tối đa.

Trong cơn vui sướng, Cố Nam Thư lại hỏi tới chuyện dời h ộ khẩu. Thật ra việc này không cần sốt ruột, nhưng từ khi Cố Nam Sóc nhắc tới, Cố Nam Thư vẫn luôn để trong lòng.

Trước mắt có ba phương án.

Thứ nhất, vẫn ở lại Nguyên Hoa như cũ, đợi Cố Nam Sóc ổn định ở kinh thành rồi, cả nhà mới dọn qua.

Thứ hai, tới Bằng Thành với Cố Nam Sóc trước, đợi sau này trụ sở của hắn chuyển tới thủ đô lại thay đổi.

Thứ ba, trực tiếp tới thủ đô.

Trước đây nhà bọn họ còn do dự, nhưng có tờ thông báo trúng tuyển này của Cố Nam Huyền, cả nhà thương lượng một phen, ngay cả ba đứa bé trong nhà cũng nhất trí quyết định, đều dọn tới thủ đô!

Bởi vì bắt đầu từ kỳ sau, Cố Minh Huy và Cố Minh Hiên đều lên cấp hai rồi, Cố Minh Cảnh cũng vào năm nhất tiểu học, đều mới bắt đầu lên một cấp. Trực tiếp tới thủ đô xin học, tốt hơn nhiều so với xin vào giữa chừng. như vậy người một nhà cũng có thể ở bên nhau, không còn gì tốt hơn.

Mấy ngày sau đó, liên tục có người tới nhà thăm hỏi. Nguyên Hoa chỉ là huyện thành nhỏ, không mấy người thi đỗ được trường như học viện ngoại ngữ Bắc Kinh. Tuy rằng danh tiếng không bằng Kinh Địa, nhưng so về chuyên môn lại không hề kém. Trường học, chính phủ huyện, thành phố đều phát tiền thưởng, không nhiều bằng Tống Giai năm trước, nhưng cộng lại cũng được tám trăm.

Đây là khoản tiền đầu tiên chính tay mình kiếm được, Cố Nam Huyền ôm trong tay cũng vô cùng vui vẻ.

Ngày 10 tháng 8.

Cả nhà quay về thôn Dương Liễu, cố ý tới mộ Cố Trường Phú, Liễu Như Ngọc và Cố Nam Vọng thắp hương, báo cho bọn họ biết việc này.

Ngày mười một, bọn họ tổ chức tiệc mừng, mời cả thôn tham dự, không thu tiền biếu. Sau đó cũng nói với Lưu Ái Hoa nhà bọn họ định chuyển tới thủ đô, đưa chìa khóa nhà cũ cho bà ấy, nhờ bà ấy thi thoảng qua để ý giúp, nếu bị mưa dột hay gì đó thì báo cho bọn họ. Lưu Ái Hoa đồng ý ngay không chút nghĩ ngợi, trên mặt cười hì hì, khen nhà bọn họ đều có bản lĩnh.

Ngày mười lăm, cả nhà thu dọn xong hành lý, bước lên tàu hỏa đi tới thủ đô.

Ngày hai mươi, đã thuận lợi tới nơi.

Từ sau khi mua lại căn tứ hợp viện kia, Cố Nam Sóc đã tìm người tới sửa chữa, hiện tại đã hoàn thành. Sau khi cả nhà quyết định dọn qua bên này, hắn đã bảo Triệu Lập An đi trước, mua gia cụ và đồ điện lắp đặt trong nhà. Bởi vậy, căn tứ hợp viện bây giờ đã hoàn toàn khác dáng vẻ khi hắn vừa mới mua. Không chỉ vẻ ngoài rực rỡ hẳn lên, gia cụ trong nhà còn đầy đủ hết, có cả ti vi, quạt điện, thậm chí còn có cả một chiếc tủ lạnh, thứ này chính là của hiếm ở năm 1984.

Ba đứa nhỏ vui mừng không thôi, Cố Minh Huy nhanh tay lẹ mắt lấy ra một chiếc kem trong đó, bỏ vào miệng.

Mất ba ngày sửa sang đồ đạc, nghỉ ngơi lấy lại sức, ngày 24, cả nhà bắt đầu đi thăm thú thủ đô.

Trường Thành, Cố Cung, Thiên An Môn…

Đợi đi xong mọi chỗ có thể đi, chơi đủ rồi, kỳ nghỉ cũng kết thúc.

Tháng chín, Cố Nam Sóc dẫn ba đứa trẻ tới trường học, Cố Nam Thư đưa Cố Nam Huyền đi làm thủ tục. Trường Cố Nam Huyền theo học cách tứ hợp viện khá xa, lui tới mỗi ngày quá phiền toái, nên Cố Nam Huyền đã lựa chọn ở trọ trong trường, như vậy cũng tiện kết thêm bạn bè mới, mau chóng làm quen cuộc sống đại học.

Ngày thường cả nhà đều ở bên nhau, đột nhiên thiếu đi một người, trong lòng ba đứa trẻ đều cảm thấy vắng vẻ.

Cố Nam Sóc bật cười: “Trước kia chú thường xuyên chạy tới Bằng Thành không ở nhà, cũng không thấy các cháu như vậy. Sao hả? Chú Ba không so được với cô út của mấy đứa à?”

“Chú Ba, chú cũng nói là chú thường xuyên xa nhà, không phải là thói quen sao!”

Cố Minh Huy nói chuyện hoàn toàn không suy nghĩ, Cố Minh Hiên lườm cầu ta một cái, nhanh chóng cứu vãn: “Chú Ba, ban đầu khi chú mới xa nhà, chúng cháu cũng rất mất mát, chú không có nhà không trông thấy mà thôi.”

Sao hả, còn sợ hắn giận dỗi với một đứa trẻ sao?

Cố Nam Sóc xoa đầu Cố Minh Hiên, bật cười: “Chú Ba biết rồi. Đừng buồn nữa, cuối tuần cô út sẽ về. Chú Ba mua sữa bò rồi, có muốn cùng nhau làm kem sữa bò với chú Ba không?”

Cố Minh Hiên lập tức giơ tay: “Muốn!”

Cố Minh Cảnh cũng vội vàng kêu lên: “Cháu cũng muốn! Cháu thích ăn kem sữa bò!”

Cố Minh Huy ngồi bên ngạch cửa:…

Đột nhiên cảm thấy kem đậu xanh trong tay không thơm nữa.



Cậu ta đứng dậy, tung tăng đuổi theo: “Chú Ba, đợi chút! Cháu cũng muốn!”
Bình Luận (0)
Comment