“Tôi tra ra được sau khi bí thư và phu nhân xảy ra chuyện, ban đầu bọn họ chữa trị ở bệnh viện tỉnh, sau đó đã được chuyển tới thủ đô. Có điều, tôi không biết cụ thể đang ở bệnh viện nào. Nhưng bây giờ không phải đời sau, không có quá nhiều bệnh viện chồng chất nhau. Ở thủ đô này chỉ có vài bệnh viện có thể coi là bệnh viện lớn. Tôi định tranh thủ kỳ nghỉ quốc khánh, đi tìm thử xem sao.”
Tống Giai nhìn vết thương trên chân mình, sợ là bây giờ kế hoạch bị ngâm nước nóng rồi.
Cố Nam Sóc hỏi: “Chân cô thế nào? Bác sĩ nói sao?”
“Không bị thương gân cốt, đã khâu vết thương và dùng thuốc rồi, bác sĩ dặn chú ý nghỉ ngơi, tránh đi lại nhiều.”
“Nói cách khác không cần thiết phải năm viện đúng không?”
Tống Giai sửng sốt, gật đầu: “Đúng! Nhưng ở trường học không tiện lắm, bạn học có người về nhà, có người đi chơi rồi. Trong bệnh viện nhiều người qua lại, bác sĩ y tá trực ban cả ngày cả đêm. Phòng tôi đang ở cũng không phải phòng đơn, lát nữa bệnh nhân cùng phòng ra ngoài tản bộ sẽ quay về.”
Vì tránh ở một mình, Tống Giai cố gắng chọn nơi đông người, để đề phòng Cố Kiều.
Khả năng cô ấy cũng đã phát hiện ra năng lực của Cố Kiều có điểm hạn chế, đang lợi dụng điểm này để khắc phục.
Cố Nam Sóc biết, bây giờ Tống Giai đã được hạt châu bảo vệ, năng lực kỳ quái của Cố Kiều đã mất tác dụng rồi. Nhưng bí mật này không tiện nói thẳng với Tống Giai, chỉ cso thể nói: “Hay là tới nhà tôi đi. Nam Huyền vẫn luôn nhắc tới cô, mấy đứa Minh Huy cũng rất nhớ cô.”
“Không được, không tiện lắm.”
Đúng lúc Cố Nam Huyền đi tới cửa, nghe thấy câu này, lập tức phản bác: “Sao lại không tiện! Chị Giai Giai, anh trai em mua một căn tứ hợp viện ở thủ đô, nhiều phòng trống lắm. Mỗi người trong nhà chúng em đều có phòng ngủ riêng. Chị có thể ở phòng em, cũng có thể ở riêng một mình trong phòng dành cho khách. Không có gì phải ngại đâu. Người ta đều nói ra cửa phải dựa vào bạn bè. Bây giờ chân chị bị thương thế này, ở thủ đô cũng không có người thân bạn bè nào khác, không dựa vào chúng em dựa vào ai? Trừ khi chị không coi em là bạn!”
Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, Tống Giai bất đắc dĩ, đành phải đồng ý.
********
Sáng sớm hôm sau, Cố Nam Sóc vừa mở cửa đã trông thấy Tống Giai đang ngồi ngoài sân chơi gấp giấy với ba đứa Cố Minh Huy. Sau khi đuổi đám trẻ ra ngoài mua đồ ăn sáng, Cố Nam Sóc nói: “Cô cứ yên tâm dưỡng thương, bệnh viện để tôi tìm.”
Lần này Tống Giai không từ chối, chỉ đáp lại một chữ: “Được!”
Hiện giờ bệnh viện quản lý không nghiêm ngặt như sau này, Cố Nam Sóc biết tên gia đình bí thư, chỉ cần giả vờ là người thân tới thăm bệnh, hỏi thăm bác sĩ y tá là được. Hai ngày sau, hắn đã tìm được người.
Bí thư vẫn hôn mê như cũ, bác sĩ nói, hy vọng tỉnh lại vô cùng xa vời. Phu nhân bí thư bị gãy hai chiếc xương sườn, may mà cứu trị kịp thời, hiện giờ đã nối lại xương, đã có thể xuống giường. Chỉ là sau khi bị thương, sức khỏe vẫn luôn suy yếu, vẫn chưa thể tự mình bước đi, đều phải dựa vào xe lăn.
Chỉ có cô gái nhỏ Du Uyển là bị thương nhẹ, bây giờ đã không đáng ngại. Người có thể nói chuyện với Cố Nam Sóc, cũng chỉ có cô ấy.
“Chào cô, tôi là Cố Nam Sóc.”
Trong mắt Du Uyển có chút nghi hoặc, chỉ một lát sau đã nhận ra: “Anh là ông chủ Nam Lân à? Tôi từng nhìn thấy tên anh trên báo đài. Chúng ta quen nhau sao?”
“Không quen biết. Hôm nay tôi tới đây, vì muốn hỏi cô một số việc.”
Du Uyển có chút do dự: “Anh họ đang đưa mẹ tôi đi làm vật lý trị liệu. Tôi phải chăm sóc cha mình.”
Cố Nam Sóc nhìn bí thư Du nằm trên giường bệnh: “Không sao, chúng ta có thể nói chuyện ở chỗ này. Cô đừng căng thẳng, tôi không phải người xấu. Bác sĩ y tá đều ở bên ngoài, nếu có chuyện gì cô có thể kêu lên.”
Hắn vừa nói vậy, Du Uyển lập tức thả lỏng: “Anh muốn hỏi chuyện gì?”
“Tôi có thể hỏi một chút vì sao nhà cô lại xảy ra chuyện không?”
“Năm nay tôi tham gia thi đại học, sau khi biết điểm, điểm số rất không lý tưởng. Mấy năm nay không giống khi vừa mới khôi phục thi đại học, sau khi thi xong bên ngoài đều có đáp án chính xác. Rõ ràng tôi đã so qua đáp án, dù là khoa văn có rất nhiều đề mang tính chủ quan, không cách nào tính điểm rõ ràng. Nhưng nội dung cơ bản tôi đều làm đúng, dù kém cũng không đến mức chỉ thi được hơn hai trăm điểm. Cha tôi nói, khả năng bài thi bị chấm lỗi, dựa theo quy định, chúng tôi có thể xin phúc khảo.”
Nói tới đây, sắc mặt Du Uyển trở nên ủ rũ: “Cha mẹ tôi xảy ra chuyện trên đường đưa tôi đi làm thủ tục phúc khảo. Nếu… Nếu không phải vì tôi, ngày đó căn bản bọn họ sẽ không đi qua con đường ấy, cũng sẽ không đụng phải xe tải điên lao tới. Đều tại tôi! Trên xe, cũng vì bảo vệ tôi bọn họ mới…”