Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 279

“Chuyện tra điểm của Uyển Nhi, may mà có cậu, chúng tôi tới để nói lời cảm ơn.”

Nhìn đống quà tặng bọn họ cầm trong tay, Cố Nam Sóc cũng đoán được mục đích rồi.

Cố Nam Sóc mời ba người vào nhà, ngạch cửa hơi cao, xe lăn không qua được, Nguyễn Thành Trạch bước tới nâng cả người cả xe vào. Nhìn dáng người anh ta có vẻ gầy gò, không ngờ lại khỏe như vậy. Tuy rằng bà Du gầy yếu, nhưng cũng phải mấy chục cân, cộng thêm sức nặng của xe lăn, vậy mà anh ta lại nhấc nhẹ nhàng như vậy, không hề miễn cưỡng chút nào.

Chủ khách ngồi xuống, Cố Nam Thư phục trách pha trà, Cố Nam Huyền đi rửa trái cây.

Nhìn thấy hai người, bà Du lập tức chấn động, ánh mắt nhìn hai người rất lâu vẫn không cách nào dời đi.

Cố Nam Sóc đứng ra giới thiệu: “Đây là chị gái tôi Cố Nam Thư, đây là em gái tôi Cố Nam Huyền. Còn đây là bà Du, đây là cô Du, vị này là anh Nguyễn. Em đã từng nói với hai người.”

Chào hỏi lẫn nhau xong, bà Du vẫn chưa lấy lại tinh thần, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại: “Ba chị em nhà cậu rất giống nhau.”

Cố Nam Huyền cười rộ lên: “Đương nhiên rồi, cùng cha chùng mẹ mà, chắc chắn phải giống nhau chứ. Chúng cháu còn một người anh trai nữa, tên là Cố Nam Vọng, anh Ba giống anh ấy nhất.”

Nguyễn Thành Trạch nhìn bốn phía xung quanh: “Các cô còn một người anh trai nữa? Có bốn anh em à? Sao không nhìn thấy anh ấy?”

Sắc mặt Cố Nam Huyển lập tức u buồn: “Anh ấy không còn nữa.”

Nguyễn Thành Trạch sửng sốt, một giây sau mới phản ứng lại, không còn nữa ý là đã qua đời. Anh ta rất áy náy: “Xin lỗi.”

“Không sao. Anh Cả là quân nhân, anh ấy hy sinh thân mình vì nước, chúng tôi đều cảm thấy tự hào vì anh ấy.”

Biết đối phương là quân nhân, trên mặt Nguyễn Thành Trạch lại có thêm vài phần kính nể.

Cố Nam Sóc hỏi kết quả điều tra bên Lâm Xuyên.

Nguyễn Thành Trạch lắc đầu: “Vẫn chưa có tiến triển. Chuyện này liên quan tới không ít người, muốn điều tra toàn bộ cần không ít thời gian, chắc là không nhanh như vậy.”

“Còn Cố Kiều thì sao?”

Nguyễn Thành Trạch cười nhạt một tiếng: “Cô ta rất thông minh, không cắn c.h.ế.t nói đó là thành tích cảu mình, chỉ nói không biết vì sao lại xảy ra sai lầm. Vẫn luôn khăng khăng nói mình không gian lận. Có điều nhìn từ đủ loại biểu hiện của cô ta, ít nhất chắc chắn cô ta biết thành tích không thích hợp.”

“Không nói ra nguyên nhân dẫn tới sai lầm rốt cuộc là ngoài ý muốn hay có người cố ý, nhưng cô ta biết rõ mình thi thế nào, cũng biết rõ Uyển Nhi thi rất khá, kết quả lại hoàn toàn tương phản, chẳng lẽ trog lòng không nghi ngờ? Nhưng cô ta không nói ra, ngược lại vẫn nhận thành tích không thuộc về mình, đối mặt với Uyển Nhi không hề cảm thấy chột dạ áy náy, có thể thấy được cô ta chẳng phải loại người tốt lành gì.”

Lời này bên ngoài là trả lời Cố Nam Sóc, nhưng thực chất là đang nói với Du Uyển.

Du Uyển dựa vào bà Du, sắc mặt rất mất mát, cũng rất khổ sở. Cô ấy thật lòng coi Cố Kiều là chị em tốt, ai ngờ Cố Kiểu chỉ muốn dẫm lên cô ấy để leo cao.

Thấy Du Uyển đã nhìn rõ bản chất của Cố Kiều, Nguyễn Thành Trạch há miệng, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm tiếp tục đả kích.

Hai bên hàn huyên với nhau, đa phần là Cố Nam Sóc và Nguyễn Thành Trạch nói, những người khác yên lặng lắng nghe, bà Du vẫn luôn ngơ ngác, không biết suy nghĩ đã bay tới phương trời nào rồi.

Ra khỏi nhà họ Cố, Nguyễn Thành Trạch lập tức hỏi: “Cô, có phải cô có chỗ nào không thoải mái không?”

Bà Du lắc đầu.

“Cháu đưa cô về bệnh viện để bác sĩ khám nhé.”

“Không, về nhà họ Nguyễn.”

Nguyễn Thành Trạch nhíu mày: “Cô, cô vẫn chưa khỏe lại, thật ra muốn cảm ơn, để cháu với Uyển Nhi đi là được rồi, cô không cần tới đây. Bác sĩ cũng nói, cô…”

“Gần đây cha cháu có nhà không?”

Bà Du làm như không nghe thấy lời Nguyễn Thành Trạch nói, Nguyễn Thành Trạch há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại sửa miệng: “Có. Gần đây ông ấy mới kết thúc giai đoạn nghiên cứu đầu tiên, mấy ngày nay đều ở nhà nghỉ ngơi.”

Bà Du gật đầu: “Vậy thì về nhà, cô muốn gặp cha cháu, ngay lập tức!”

Nguyễn Thành Trạch:…… Được rồi!

********

Nhà họ Nguyễn.

Nguyễn Thành Trạch dở khóc dở cười: “Cô, chỉ vì Cố Nam Sóc có vẻ ngoài giống cô, cô nhất định phải về nhà?”

Chữ cô trước là chỉ bà Du, còn chữ cô sau lại không phải.

Nguyễn Chính Huân cũng nhìn về phía bà Du, nếu chỉ như vậy, bà Du sẽ không vội vàng đến mức này.

Bà Du lắc đầu: “Đương nhiên là không phải rồi. Trên đời này không phải rất nhiều người giống người sao? Cô cũng là một trong số đó.”

Bà ấy không phải con cháu ruột thịt nhà họ Nguyễn, vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ mồ côi không biết tên họ, không biết cha mẹ là ai, từ nhỏ đã lưu lạc đầu đường, dựa vào ăn xin hoặc làm chân chạy vặt cho người khác sống qua ngày. May mắn thì có thể có được vài ngày thoải mái, không may thì dăm ba ngày không được một hạt cơm cũng là chuyện thường tình. Vì thế bà ấy còn học theo đám ăn mày khác đi ăn trộm, nhưng bà ấy không có bản lĩnh, lần đầu ăn trộm đã bị bắt, người bắt bà ấy chính là Nguyễn Chính Huân.
Bình Luận (0)
Comment