“Đây là chữ của Tiểu Nguyệt Lượng! Tiểu Nguyệt Lượng viết…Hóa ra là như thế!”
Lá thư được truyền qua tay ba chị em, cuối cùng bọn họ cũng biết rõ đầu đuôi sự việc.
Nhà họ Nguyễn gặp phải thổ phỉ, tuy rằng cả người hầu cộng lại cũng có hơn ba mươi người, nhưng bọn họ đâu phải đối thủ của đám thổ phỉ kia. Liễu Như Ngọc là người hầu trung thành hiếm có, bà ấy được nhà họ Nguyễn cứu, không có nhà họ Nguyễn bà ấy đã c.h.ế.t từ lâu. Bà ấy biết rõ thổ phỉ là loại người nào, nếu để bọn họ bắt được cô chủ, sẽ dẫn tới hậu quả ra sao.
Vì thế, bà ấy trực tiếp thay đổi quần áo với Nguyễn Tố Nga, để Nguyễn Tố Nga giả làm bà ấy, bà ấy giả làm Nguyễn Tố Nga. Hai bên tráo đổi thân phận với nhau. Ông cụ Nguyễn ngầm đồng ý hành động này, trong lúc hoảng loạn, ông cụ đã giao Nguyễn Tố Nga cho Cố Trường Phú và mấy người gia đinh khác. Được bọn họ che chở, Nguyễn Tố Nga đã chạy thoát, nhưng vẫn có thổ phỉ đuổi theo.
Trên đường chạy trốn, gia dinh tử thương không ít, chỉ còn Cố Trường Phú. Cố Trường Phú biết, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay, bọn họ không chạy nhanh bằng thổ phỉ, nên đã giấu Nguyễn Tố Nga trong núi, dùng lại biện pháp của Liễu Như Ngọc, lấy một bộ quần áo khác của Nguyễn Tố Nga trong túi hành lý mặc vào, giả thành phụ nữ, dẫn đám thổ phỉ tới vách núi, nhảy xuống.
Thổ phỉ cho rằng cô chủ nhà họ Nguyễn đã chết, không đuổi theo nữa, trời cũng quá tối rồi nên không tiếp tục tìm người mà quay về. Cứ như vậy, Nguyễn Tố Nga đã may mắn thoát được một kiếp. Cố Trường Phú cũng mạng lớn, lúc nhảy xuống vực được nhánh cây móc lại, chỉ bị gãy chân, vẫn giữ được tính mạng.
Sau khi trời sáng, ông ấy bò lên trên núi, chống gậy đi tìm Nguyễn Tố Nga. Khi đó Nguyễn Tố Nga vẫn còn là cô chủ nhà giàu, không chịu nổi dày vò đã ngất xỉu từ lâu. Ông ấy chờ Nguyễn Tố Nga tỉnh lại, cùng nhau quay về. Khi đó trong sơn cốc m.á.u đã chảy thành sông, t.h.i t.h.ể ở khắp mọi nơi. Ông cụ Nguyễn đã chết, Liễu Như Ngọc cũng đã chết, khi c.h.ế.t còn quần áo xộc xệch, có thể thấy được trước khi c.h.ế.t đã chịu khổ không ít.
Nguyễn Tố Nga lại lần nữa khóc ngất đi.
Gia tài bị cướp sạch, cha đã chết, anh trai bặt vô âm tín, Nguyễn Tố Nga hoang mang lo sợ, không biết nên đi đâu về đâu. Khi đó chính phủ còn bắt đầu cuộc vận động đấu tố địa chủ, bà ấy thân là con gái nhà địa chủ, thành phần có vấn đề, nhẹ sẽ bị người ta miệt thị, nặng sẽ bị kéo đi phê đấu. Bà ấy phải làm sao bây giờ?
Cuối cùng, bà ấy chỉ có thể đi theo Cố Trường Phú. Bởi vì Liễu Như Ngọc c.h.ế.t thay bà ấy, công an cũng cho rằng người c.h.ế.t là Nguyễn Tố Nga, nghĩ hai bọn họ chỉ là con ở nhà họ Nguyễn, bọn họ cũng đ.â.m lao phải theo lao.
Vì thế, bắt đầu từ khoảnh khắc đó, bà ấy trở thành Liễu Như Ngọc, đi theo Cố Trường Phú về quê, nói với người ngoài là vợ của Cố Trường Phú, thật ra chỉ là che mắt người khác, không phải là vợ chồng thật sự. Trước mặt người ngoài bọn họ đóng vai vợ chồng yêu thương nhau, ở nhà Cố Trường Phú vẫn coi bà ấy là cô chủ, chăm sóc kỹ càng, thậm chí còn lén tìm anh trai giúp bà ấy.
Nhưng với điều kiện lúc đó, bọn họ biết tìm thế nào? Cố Trường Phú bỏ ra không ít công sức, tốn rất nhiều tiền hỏi thăm, cũng không hỏi thăm được chút tin tức nào. Tiền tài trong tay đã cạn kiệt, hai người còn phải sống tiếp, cuối cùng Nguyễn Tố Nga nhận rõ hiện thực ngăn cản ông ấy, không cho ông ấy tiếp tục tìm kiếm. Sau đó từ cảm kích Cố Trường Phú, hai người dần dần nảy sinh tình cảm, trở hành vợ chồng chân chính, sinh con dưỡng cái cho ông ấy, từ bỏ tính tình kiêu ngạo của cô chủ, bắt đầu học làm vợ hiền.
Biết rõ chân tướng, cảm xúc trong lòng Nguyễn Chính Huân vô cùng phức tạp. Quả thật, mọi phương diện của Cố Trường Phú đều không phù hợp với tiêu chuẩn lựa chọn em rể của ông ấy. Nhưng ông ấy vẫn biết phân biệt tốt xấu, hiểu rõ em gái mình được nuông chiều từ bé, nếu chỉ dựa vào bản thân, sợ là căn bản không thể trốn thoát khỏi đám thổ phỉ, càng không thể chăm lo cuộc sống sau này.
Là Cố Trường Phú đã cứu con bé, đã chăm sóc con bé. Có lẽ Cố Trường Phú không cho được con bé cuộc sống giàu có như quá khứ, nhưng có thể cho con bé cuộc sống bình yên. Nếu không, cho dù có thể trốn thoát, sau đó chỉ còn một mình, tuyệt vọng bất lực, sợ là con bé cũng không sống được tới ngày mình trở về nước.
Dù may mắn chờ được tới khi mình về nước, sau đó thì sao? Mười năm gian khổ kia thì thế nào? Nhà ông ta là nhà địa chủ, ông ta còn du học quay về, giáo viên và bạn học đa số đều là người nước ngoài, còn cùng ngành nghề cùng lĩnh vực. Không phải không có ai nghi ngờ ông ấy là gián điệp, nghi ngờ ông ấy sẽ ăn trộm cơ mật quốc gia.
Nhưng bởi vì năng lực của ông ấy quá mạnh, viện nghiên cứu dốc toàn lực bảo vệ, năm đó mới không bị phê đấu. Nhưng cuộc sống cũng không được tốt lắm. Nguyễn Tố Vân do ông ấy nhận nuôi còn bị liên lụy, nếu Tố Nga thật sự đi theo ông ấy…
Nguyễn Chính Huân cúi đầu nhìn lá thư, nước mắt chảy thành dòng.
Là ông ấy có lỗi với Tố Nga.
Nếu ông ấy phát hiện ra điểm khác thường từ bộ hài cốt sớm hơn vài năm, có lẽ sẽ không đến mức hai anh em không thể gặp mặt nhau lần cuối.
Cũng may vẫn còn cốt nhục của con bé trên đời, cũng coi như an ủi.