Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 292

Không đợi đối phương tiếp tục đặt câu hỏi, Cố Nam Sóc đã nói trước: “Tiếp theo còn một việc phải nhờ anh giúp đỡ, có điều là chuyện cá nhân tôi, không liên quan tới Cố Kiều.”

Quả nhiên Nguyễn Thành Trạch bị di dời sự chú ý: “Cậu nói đi.”

“Anh có quen biết đạo diễn nào đang quay phim truyền hình, hay phim điện ảnh, trong kịch bản có vai diễn của trẻ con hay không? Tốt nhất là phim về đề tài gia đình.”

“Đúng là có một bộ phim truyền hình đang quay, chẳng những về đề tài gia đình, còn là bộ phim hài.”

Cố Nam Sóc vui mừng không thôi, phim hài rất tốt, đúng là quá tốt rồi!

“Anh có quen đạo diễn không?”

“Có quen! Cậu hỏi chuyện này làm gì? Bộ phim này của ông ta đã quay được một nửa rồi, nếu cậu muốn xin một vai sợ là không được, diễn viên đều đã xác định rồi.”

Cố Nam Sóc dở khóc dở cười: “Tôi muốn xin một vai làm gì! Tôi chỉ muốn bàn chuyện làm ăn với đạo diễn thôi. Anh nói cho tôi một chút, đạo diễn là người thế nào, trong kịch bản suất diễn của trẻ con có nhiều không? Bắc cầu giúp tôi, để chúng tôi gặp mặt một lần, có được việc hay không đợi gặp mặt rồi nói.”

Nguyễn Thành Trạch đồng ý một cách sảng khoái, tốc độ làm việc cũng rất nhanh. Chưa tới ba ngày, đã cho hẹn được đối phương, trực tiếp dẫn hắn tới đoàn làm phim.

Đạo diễn kia họ Bành, hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt hiền từ, nói chuyện ôn hòa. Vừa gặp mặt cũng không khách sáo, trực tiếp bảo Nguyễn Thành Trạch tìm nơi nào đó ngồi xuống: “Vị này chính là em họ mà cậu nhắc tới à? Tự cậu tiếp đón đi, đợi tôi quay xong cảnh này, chúng ta nói chuyện tiếp.”

Có thể thấy được quan hệ giữa hai người tương đối thân thiết, Nguyễn Thành Trạch cười giải thích: “Năm mười sáu tuổi tôi từng tới đoàn làm phim chơi, lúc ấy chú Bành đang quay phim, còn cho tôi một vai khách mời chỉ có ba cảnh quay. Tôi được chú ấy dẫn vào cái nghề này, chú ấy cũng xem như thầy của tôi. Ngồi đi! Điều kiện ở phim trường đơn sơ, cậu tạm chấp nhận nhé.”

Cố Nam Sóc không thèm để ý tới điểm này, nhận lấy chiếc ghế dựa đối phương đưa qua, vui vẻ xem người ta đóng phim.

Quay xong cảnh này, đạo diễn Bành xua tay bảo mọi người nghỉ ngơi một lát, rồi dịch ghế tới trước mặt hai người, cũng không vòng vo tam quốc, mà hỏi thẳng: “Nghe Tiểu Trạch nói cậu muốn tìm tôi bàn chuyện làm ăn à? Cậu làm về đồ chơi cho trẻ con, tôi là đạo diễn, tôi khá tò mò muốn biết hai ta có thể làm ăn gì với nhau?”

“Sao lại không có! Đạo diễn Bành, chú xem bộ phim chú đang quay đi, kịch bản nói về gia đình, về chuyện lý thú của già trẻ trong nhà. Gia đình này có ba đứa trẻ con, chú xem, đây, đây…”

Cố Nam Sóc tùy tay chỉ vào hai chỗ: “Không phải mấy chỗ này đều đặt đồ chơi cho trẻ con sao?”

Bành đạo cười ha ha: “Mấy món đồ chơi này là tôi mua về làm đạo cụ. Có vài cảnh phải dùng tới, không đáng bao nhiêu tiền. Cậu là ông chủ lớn của Nam Lân, không lẽ nào lại tự mình tới đây để bán mấy món đồ chơi, đoàn làm phim của tôi cũng không dùng bao nhiêu!”

“Tôi không tới để bán đồ chơi, tôi tới để tặng.”

Nghe thấy câu này, đạo diễn Bành ngây ngẩn: “Cậu nói gì cơ?”

“Đạo diễn bành, đoàn làm phim của chú cần bao nhiêu đồ chơi, tôi đưa bấy nhiêu. Ngoài ra tôi còn tặng thêm một đám nữa, đảm bảo từ lớn đến bé, từ diễn viên tới nhân viên trong đoàn phim, đều có phần. Ngoài ra, tôi còn sẵn lòng tài trợ hai ngàn đồng.”

Đạo diễn Bành càng choáng váng, ông ấy nghi ngờ quan sát Cố Nam Sóc một phen: “Cậu có yêu cầu gì?”

Không đợi Cố Nam Sóc trả lời, ông ấy đã xua tay trước: “Nếu muốn một vai diễn thì không cần nói nữa. Tôi làm phim hai, bối cảnh đơn giản, chủ yếu chỉ quay về một gia đình, trong một studio, chỉ có hai ba cảnh là quay bên ngoài. Những thứ khác đều đơn giản, nhân vật cũng thế, ngoài già trẻ trong nhà ra, chỉ có vài đứa trẻ làm bạn học, làm hàng xóm, diễn viên trong đoàn cộng lại không vượt quá mười lăm người, không cần vai phụ, vai quần chúng. Tất cả vai diễn đều đã được xác định, tôi đã quay được một nửa rồi, không thể nào sắp xếp cho cậu.”

Sao phản ứng đầu tiên lại giống Nguyễn Thành Trạch thế nhỉ? Cố Nam Sóc vô cùng bất đắc dĩ: “Đạo diễn Bành, tôi thật sự không cần vai diễn.”

Nghe thấy thế, đạo diễn Bành càng tò mò hơn: “Vậy cậu muốn thứ gì? Tôi chỉ là đạo diễn nhỏ, cũng chỉ có thể cho cậu thứ này, những thứ khác tôi không cho được.”

“Cho được. Đạo diễn Bành, tôi chỉ muốn trong bộ phim, những cảnh bọn nhỏ cần dùng tới đồ chơi, đều dù đồ chơi của Nam Lân, hơn nữa, tôi hy vọng đạo diễn Bành có thể phá lệ cho tôi thêm vài câu lời kịch. Ví dụ như để bạn nhỏ nói một hai câu “Ô tô này là cha tớ mua cho tớ, là đồ chơi mới nhất của Nam Lân.” Món đồ chơi này rất thú vị, chơ tớ nói đến sinh nhật cũng tặng tớ một chiếc”…

“Cụ thể thế nào, chú cứ thương lượng với biên kịch, chỉ cần thêm tên Nam Lân vào là được, nhưng phải là lời chính diện, không phải chửi bới. Tôi nghe anh họ nhắc tới, bộ phim này của chú tổng cộng năm mươi tập. Tôi cũng không yêu cầu quá nhiều lời kịch, chỉ cần năm tập có là được. Còn về mỗi tập một câu, hai câu, hay là ba câu, đều do chú và biên kịch quyết định.”

Trên đầu đạo diễn Bành đầy dấu chấm hỏi: “Chỉ như vậy?”
Bình Luận (0)
Comment