Cố Nam Sóc không làm lại bộ phim thiếu nhi kia, kịch bản hắn viết ra có tên “Thiếu niên Nam Lân”, cốt truyện hư cấu, kể về bốn thiếu nam thiếu nữ có được siêu năng lực trong thành phố Nam Lân, ban đầu mờ mịt, kinh hãi, thất thố khi phát hiện ra bản tahan có siêu năng lực, sau đó hoàn toàn tiếp thu, không chế, dựa vào siêu năng lực của mình hành thiện trừ ác, cứt vớt thế giới, bảo vệ hòa bình.
Bên trong cốt truyện dung hợp nhiều yếu tố như thế giới song song, khoa học viễn tưởng, vũ khí năng lượng và nhiều thứ khác. Mỗi tập phim là một câu chuyện xưa, mỗi câu chuyện đều mang tư tưởng chính phái, chủ nghĩa anh hùng.
Cố Nam Sóc tìm cơ hội nói ra ý kiến của mình với Cố Nam Thư, sau khi đưa ra giả thiết, nội dung còn lại do Cố Nam Thư tự mình phát huy, hoàn thành. Thảm phẩm cuối cùng, đừng nói Nguyễn Thành Trạch kinh ngạc, ngay cả hắn cũng cảm thán không thôi.
Chị Hai tiến bộ quá nhiều, đúng là nội dung chuyện xưa là do hắn đưa ra thật, nhưng hắn chỉ nói qua loa đại khái, còn chưa tính là đề cương tổng quát, có thể bổ sung mở rộng tới mức này, khiễn câu chuyện trở nên đầy sức hút, tất cả đều là bản lĩnh của Cố Nam Thư.
Bởi vậy Cố Nam Sóc không hề khiêm tốn, cũng không phản bác, mà vui vẻ cười rộ lên. Chị gái hắn thật sự rất lợi hại.
“Kịch bản không tồi, vô cùng có điểm sáng, nhưng rất nhiều tình tiết và khung cảnh không thích hợp để người bình thường quay chụp, muốn quay sát với kịch bản, rất khó.”
Cố Nam Sóc gật đầu, giống như những gì hắn nghĩ.
“Vậy nếu chuyển thành phim hoạt hình thì sao?”
Nguyễn Thành Trạch sửng sốt, hai mắt lập tức sáng ngời: “Làm vậy thật ra có thể, tôi sẽ giúp cậu nói với nhà sản xuất. Với chất lượng của bộ kịch bản này, chắc hẳn có thể tranh thủ được cái giá tốt cho chị họ. Nếu chị ấy muốn vào tổ biên kịch, cũng không phải không được. Nhưng chị ấy là người mới, chỉ sợ đạo diễn sẽ sắp xếp một người khác có kinh nghiệm hơn làm chủ. Mặt khác, mặc dù là phim hoạt hình, vẫn có vài điểm cần cải biên, không thể nào hoàn toàn rập khuôn, giống hệt như kịch bản gốc.”
“Tôi biết điểm này, nhưng tôi không muốn đưa kịch bản cho nhà sản xuất.”
“Ý cậu là… Muốn đưa cho đài truyền hình?”
Hiện giờ, dù là phim điện ảnh hay phim hoạt hình, đa phần đều do đài truyền hình và nhà sản xuất chế tác.
Cố Nam Sóc nhíu mày: “Tôi muốn tự mình làm. Không chỉ là kịch bản, nhân vật và thiết kế bên trong tôi đều muốn tham dự. Thậm chí còn có một vài ý tưởng khác.”
Yêu cầu quá nhiều, sẽ không có ai chịu nhận kịch bản kiểu này.
Nguyễn Thành Trạch lập tức xua tay: “Không thể được.”
“Quan trọng nhất là, tôi muốn sở hữu bản quyền bộ phim này.”
Nguyễn Thành Trạch bật cười: “Vậy càng không thể. Đài truyền hình và nhà sản xuất bỏ công bỏ sức, bỏ tiền bạc ra chế tác, tất nhiên bản quyền phải thuộc về bọn họ rồi.”
“Nếu tôi tự sản xuất thì sao?”
Nguyễn Thành Trạch không ngờ Cố Nam Sóc lại có ý nghĩ này, sau khi nghiêm túc ngẫm nghĩ, anh ta hỏi: “Cậu định làm loại nào?”
“Tôi đã tìm hiểu sơ qua thị trường phim ảnh hiện này, phim hoạt hình có vài loại như vẽ, thủy mặc, cắt giấy, rối bóng… Mấy thứ này đều không phù hợp với yêu cầu của tôi, tôi có khuynh hướng nghiêng về hoạt họa celluloid hơn.”
Nói lên hoạt họa celluloid, có lẽ rất nhiều người đều không hiểu. Nhưng nói tới các bộ phim hoạt hình như SLAMDUNK, Doraemon, Inuyasha đời sau gần như ai cũng biết. Những bộ phim hoạt hình này đều là hoạt họa celluloid.
Đáng tiếc, Trung Quốc vẫn chưa có hoạt họa celluloid.
Nguyễn Thành Trạch lắc đầu: “Sợ là không được. Hiện giờ trong nước vẫn chưa có công nghệ này, tìm người nước ngoài sợ là cũng không thể.”
Vốn dĩ Cố Nam Sóc không ôm quá nhiều hy vọng, nên cũng không thất vọng bao nhiêu: “Vậy hiện giờ trong nước đang sử dụng kỹ thuật dựng phim hoạt hình nào? Không thì làm giống như bộ phim Na Tra đại náo thiên cung năm trước, và bộ cảnh sát mèo đen chiếu năm nay?”
“Như vậy cũng được. Có điều cậu đừng thấy làm phim hoạt hình không cần thuê diễn viên, không cần thuê studio mà lầm tưởng, chi phí không thấp đâu. Cậu phải nghĩ cho kỹ.”
“Tôi biết mà, nên tôi định làm theo quý.”
“Làm theo quý?”
Nghĩ tới hiện giờ còn chưa có cách gọi quý, Cố Nam Sóc đổi lời, giải thích: “Ý là làm bộ đầu tiên, rồi bộ thứ hai. Bộ đầu tiên thử trước, làm khoảng tám tập mỗi tập khoảng mười lăm phút. Mỗi tập là một câu chuyện xưa, cuối mỗi câu chuyện xưa có thể thêm vào một hai phút giới thiệu sơ qua nội dung muốn truyền đạt của cả bộ phim, tiến hành phân tích và phổ cập tri thức khoa học cơ bản.”
Nguyễn Thành Trạch lập tức hiểu ra: “Giống như quyển sách nhỏ dạy tri thức cơ bản trong các món đồ chơi cậu bán ra?”
“Không khác nhau lắm, nhưng phổ cập tri thức khoa học qua phim ảnh có nhiều loại hơn, không giới hạn như quyển sách nhỏ. Ngoài phổ cập khoa học ra, còn có thể tăng thêm một vài nội dung về xóa nạn mù chữ. Mặt khác, trong phim còn lồng thêm phụ đề, ghi lại lời nói của từng nhân vật, lời dẫn truyện, dưới phụ đề còn có thể ghi thêm cách ghép vần.”
Nguyễn Thành Trạch sửng sốt, sau đó lập tức vỗ tay nói: “Cái này hay!”
Phụ đề thường xuyên được áp dụng trong phim điện ảnh hoặc trương trình truyền hình đời sau, nhưng hiện tại vẫn chưa có ai sử dụng. Phim điện ảnh và phim truyền hình trong nước ở trước thập niên 90 gần như đều không có phụ đề. Cũng không có tổ chuyên môn trong vấn đề này.