Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 297

Hai mắt Cố Kiều híp lại: “Đồng chí công an, nếu các anh biết ba ngày trước tôi từng mua thuốc diệt chuột, chắc cũng hiểu rõ, bắt đầu từ tuần trước, tôi đã từng oán giận với hàng xóm về lũ chuột trong nhà mình rồi. Thuốc diệt chuột này là do hàng xóm đề cử cho tôi, nhà tôi còn đánh c.h.ế.t được một con chuột, khi ngủ dậy phát hiện ra nó c.h.ế.t ngay giữa phòng khách, tôi còn sợ hãi không dám dọn dẹp, phải nhờ chú hàng xóm nhà bên cạnh ném đi giúp tôi.”

Công an sửng sốt. Đương nhiên là bọn họ biết rõ chuyện này. Cố Kiều đang nói cho bọn họ, cô ta mua thuốc diệt chuột là có nguyên nhân, còn có người làm chứng, mua về để dùng trên người đám chuột trong nhà.

“Trên thị trường có vài loại thuốc diệt chuột, sao cô lại chọn mua loại thuốc có độc tính mạnh nhất?”

Cố Kiều trợn tròn mắt, dáng vẻ vô tội: “Anh muốn mua thuốc diệt chuột, không tìm thuốc có độc tính mạnh, chẳng lẽ tìm thuốc có độc tính yếu sao? Không sợ không diệt được chuột à? Tôi bị đám chuột kia quấy phá mấy ngày mấy đêm không ngủ ngon giấc, đương nhiên là muốn nhanh chóng giải quyết rồi. Việc này có vấn đề gì sao?”

Đương nhiên lý do giải thích này không có vấn đề gì, nhưng mà…

“Đồng chí công an, các anh không thể vì tôi từng mua thuốc diệt chuột, trong cà phê cũng có chất độc, lập tức nhận định tôi là người có tội như thế. Sau khi Cố Nam Sóc và Nguyễn Thành Trạch vào quán, vẫn luôn là Tiểu Lệ tiếp đón bọn họ. Cà phê cũng do chính chị Tiểu Lệ pha, toàn bộ quá trình tôi đều không tiếp xúc, chỉ khi bọn họ xảy ra chuyện, tôi mới chạy tới bảo chị Tiểu Lệ đi gọi điện thoại cho xe cứu thương.”

“Nhưng mà Vương Tiểu Lệ nói, cà phê là cô pha giúp.”

Cố Kiều vô cùng kinh ngạc: “Mọi người đều biết, tôi vừa vào làm chưa tới năm này, mới bắt đầu học pha cà phê. Dù tôi học nhanh hơn nữa, cũng phải để ý tới khẩu vị của khách hàng. Người mới vào học việc giống tôi, bọn họ sẽ không để tôi pha chế. Dựa theo quy định, ít nhất tôi phải học nửa tháng mới có thể bắt đầu pha chút cà phê đơn giản cho khách hàng.”

“Vương Tiểu Lệ nói, cô ta đánh đổ cà phê, trong thời gian cô ta vào nhà vệ sinh, cô đã pha lại giúp cô ta.”

Cố Kiều nhíu mày: “Tôi có giúp đỡ thật, nhưng tôi chỉ giúp đỡ quét dọn mảnh vỡ trên mặt đất, chị Tiểu Lệ đánh đổ một ly, vẫn còn một ly chịa áy pha. Hơn nữa cà phê trước đó chị ấy pha vẫn còn một chút trong máy cà phê, tôi chỉ giúp chị ấy đổ ra cốc, sửa sang lại cho đẹp giúp chị ấy mà thôi. Nói ra thì đúng là tôi cũng từng tiếp xúc, nhưng tôi không bỏ thuốc độc. Hơn nữa người tiếp xúc với cà phê không chỉ có mình tôi.”

Công an nhướng mày: “Ý cô là Vương Tiểu Lệ?”

“Tôi không nói như vậy. Tìm ra hung thủ chân chính không phải việc của công an các anh sao? Tôi cảm thấy nếu cà phê bị hạ độc, chắc chắn hung thủ phải mang theo thuốc độc tới quán, phải đựng bằng thứ gì đó, đúng không? Là giấy gói, hay là chai lọ? Dù đối phương có bỏ tất cả vào cà phê rồi, vẫn phải còn vật cất chứa, vật đó đâu rồi? Đã vứt chỗ nào? Các anh đã tìm hết các khu vực trong và ngoài quán cà phê chưa?”

“Cho dù không có vật chứa, hung thủ bỏ thẳng vào trong túi quần túi áo, chẳng lẽ quần áo lại không bị dính thuốc? Các anh có thể đi điều tra, tất cả quần áo và đồ đạc cá nhân của tôi đều để trong quan, xem có dính thứ gì hay không, qua đó chứng minh trong sạch cho tôi.”

Đương nhiên là công an đã nghĩ tới điểm này từ lâu rồi, Cố Kiều vừa dứt lời, thì có người gõ cửa, mang kết quả điều tra tới.

“Phát hiện ra một túi giấy trong quần áo của Vương Tiểu Lệ, đã chứng thực bên trong còn lưu lại dấu vết bốn nhóm metylen.”

Hai đồng chí công an đang thẩm vấn đều sửng sốt. Chuyện này không giống những gì bọn họ suy đoán, sao lại trong quần áo của Vương Tiểu Lệ?

Hai người liếc mắt nhìn về phía Cố Kiều, trong lòng tổ trưởng lại càng cảm thấy không ổn. Chẳng trách lại không sợ hãi như vậy, hóa ra đã chuẩn bị vu oan giá họa từ trước.

Cố Kiều thu hết sắc mặt bọn họ vào đáy mắt, biết hậu chiêu mình chuẩn bị đã có hiệu quả: “Đồng chí công an, nếu các anh đã tìm được chứng cứ, có phải nên kiểm tra cả vân tay hay không? Các anh yên tâm, là một người công dân tốt, tôi vô cùng sẵn lòng phối hợp điều tra.”

Công an nhíu mày thật chặt, tra vân tay cũng không sợ, xem ra cô ta đã tính toán cả bước này rồi.

Phòng bên cạnh.

Vương Tiểu Lệ hoảng loạn thất thố: “Đây… Đây là giấy trong quán chúng tôi, ai cũng lấy được. Mỗi ngày, trước khi tan làm, tôi đều sửa sang lại đồ dùng trong quán một lượt.”

“Đều sẽ quét tước sạch sẽ khu vực pha chế và đồ dùng trên bàn, giấy bỏ sẽ ném vào sọt rác, chờ khi về nhà tiện đường vứt rác luôn. Tôi có thể lấy được tờ giấy này, nhưng tôi không hề lấy nó, càng không dùng nó để đựng thuốc độc,c ũng không bỏ nó vào trong quần áo.”

“Tôi thật sự không làm! Không phải tôi! Tôi không biết gì cả, tôi thật sự không biết vì sao lại như vậy.”

“Cô nghĩ kỹ lại xem, nếu thứ này không phải của cô, nó có thể là của ai?”
Bình Luận (0)
Comment