Sắc mặt Cố Kiều trắng bệch, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lòng bàn tay cũng ướt đẫm!
Cô ta đã tính toán tất cả khả năng có thể xảy ra, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới còn có máy quay phim. Máy quay phim là thứ quá quý giá, chưa chắc Cố Nam Sóc đã được sờ thử trong đoàn làm phim, sao hắn có thể mang ra ngoài. Mấy ngày trước đó, hắn chưa từng mang ra khỏi đoàn làm phim, huống chi còn là một chiếc máy lớn như vậy, thế mà cô ta hoàn toàn không phát hiện ra.
Cố Kiều không còn trấn định như trước nữa, cả người nghiêng ngả, giống như sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Phó cục trưởng đứng dậy, bước đến gần: “Cố Kiều, bây giờ chúng tôi muốn bắt cô vì tội danh mưu hại tính mạng người khác, có vấn đề gì không?”
Năm chữ cuối cùng, ông ấy nhìn Nguyên Ứng nói. Vừa là dò hỏi, vừa là cảnh cáo. Nhà họ Nguyên phải tự cân nhắc xem, bọn họ có thể nhúng tay vào hay không. Đồn công an không phải do nhà họ Nguyên mở ra.
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy chờ mong của Cố Kiều, mặc dù luyến tiếc “Trợ lực” này, Nguyên Ứng vẫn phải làm theo lý trí. Anh ta há miệng nói: “Không.”
“Không? Chân Cố Kiều lảo đảo một cái, duỗi tay bắt lấy ống tay áo của Nguyên Ứng, giống như người c.h.ế.t đuối cố bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Trong đầu Nguyên Ứng cũng hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Đừng sốt ruột, để anh nghĩ cách!”
Lời cuối cùng này coi như an ủi Cố Kiều, ít nhất khiến cô ta biết Nguyên Ứng không từ bỏ cô ta.
Cố Kiều nghe xong, tay từ từ buông lỏng tay áo Nguyên Ứng: “Vâng, em tin anh!”
Mấy chữ này ký thác toàn bộ hy vọng của cô ta, cũng ký thác toàn bộ tình cảm cô ta dành cho Nguyên Ứng.
Đáng tiếc, chắc chắn Nguyên Ứng sẽ khiến cô ta phải thất vọng.
********
Nhà họ Nguyên.
Ông cụ Nguyên nhíu mày: “Không phải cháu nói, bản thân cô ta có năng lực cổ quái, có thể dùng một cách vô thanh vô thức, không cần tự mình ra tay sao? Vậy chứng cứ này là chuyện thế nào?”
Nguyên Ứng cũng rất khó hiểu. Với hiểu biết và phân tích của anh ta về Cố Kiều, không nên xuất hiện tình huống này mới đúng. Chuyện nhà họ Du, nhà họ Sở, cô ta đều không hề để lại nhược điểm, tất cả đều dựa vào lực lượng kỳ quái kia. Vì sao khi đối mặt với Cố Nam Sóc không có bất kỳ thân phận, hay địa vị gì có thể sánh với mấy người kia, Cố Kiều lại như vậy?
Nhưng mà hiện tại truy cứu vấn đề này đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa rồi.
Ông cụ Nguyên hỏi: “Chứng cứ vô cùng xác thực?”
“Vâng!”
“Không còn đường sống sao?”
Nguyên Ứng lắc đầu: “Không còn!”
Đoạn băng ghi hình rõ ràng như vậy, bọn họ phải tìm lỗ hổng xoay chuyển thế nào?
Ông cụ Nguyên thở dài: “Vậy thì không cần quan tâm tới chuyện này nữa, đừng để nhà họ Nguyên bị liên lụy!”
Nguyên Ứng cũng có ý này, anh ta đã từng hỏi luật sư, vụ án này căn bản không thể thắng, nếu đối phương là người vô danh, có lẽ nhà họ Nguyên còn có thể làm gì đó. Nhưng đối phương lại là người nhà họ Nguyễn…
“Ông nội, cháu xin phép ra ngoài.”
“Chậm đã!”
Trước khi Nguyên Ứng xoay người, ông cụ Nguyên đã gọi anh ta lại, tròng mắt ông ta xoay chuyển: “Nộp hết tài liệu và tin tức về Cố Kiều trong tay chúng ta cho bọn họ đi.”
“Nộp cho bọn họ?”
Nguyên Ứng ngẩng đầu, không hiểu ý đối phương.
“Đúng! Nộp cho bọn họ. Trước đây chúng ta che chở cho Cố Kiều như vậy, dù sao cũng phải tìm lý do. Cứ nói là chúng ta phát hiện ra cô ta không bình thường, biết chuyện thành tích thi đại học không thể nào định tội cô ta, nên muốn lợi dụng quan hệ giữa hai đứa, giữ cô ta lại bên người cháu, cần thận quan sát, đợi khi phát hiện ra sẽ lập tức báo cho lãnh đạo.”
Nguyên Ứng trợn tròn mắt: “Ông nội.”
Ông cụ Nguyên hừ một tiếng: “Cháu cho rằng không ai tin chuyện mơ hồ này sao? Bọn họ tin hay không, tin bao nhiêu, đều không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã nộp tài liệu lên trên. Không phải cháu đã nghe thấy ngoài vụ án hạ độc ở quán cà phê ra, công an còn điều tra cả chuyện giữa cô ta và nhà họ Du, nhà họ Sở sao? Nếu đã tra xét, chứng tỏ bọn họ đã nghi ngờ cô ta. Trên người cô ta có lực lượng cổ phái này, là có từ nhỏ, bao nhiêu năm như vậy, cháu cho rằng chỉ mình chúng ta phát hiện ra, không còn ai biết hay sao? Cháu thử nhìn thái độ nhà họ Nguyễn mà xem.”
Nguyên Ứng giống như bừng tỉnh khỏi cơn mê: “Ông nội, cháu hiểu rồi.”
“Cháu còn trẻ, chưa suy xét được vấn đề này, không cách nào xử lý chặt chẽ, có thể thông cảm được. Nhưng cháu như vậy đã rất tốt rồi, ít nhất không chấp nhất chuyện Cố Kiều. Đại trượng phu cầm lên được phải buông xuống được. Dù là cháu muốn lợi dụng cô ta, hay thật sự có tình cảm với cô ta, tất cả đều không quan trọng, quan trọng là hiện giờ cô ta đã mất hết giá trị lợi dụng rồi.”
Nguyên Ứng gật đầu: “Ông nội, cháu biết nên làm thế nào!”
Ông cụ Nguyên vô cùng vừa lòng với thái độ của anh ta, càng ngày Nguyên Ứng càng có dáng vẻ người thừa kế của nhà họ Nguyên. Nguyên Ứng chính là tương lai của nhà họ Nguyên bọn họ!