Hệ thống đã rơi xuống cấp một, nhưng không phải hoàn toàn vô dụng. Ưu thế từ vận may đã cực kỳ nhỏ bé, nhưng thẻ đạo cụ và các công năng trước đó đã mở khóa không bị hạn chết. Đại biểu cô ta vẫn còn không gian thao tác.
Trước đây cô ta vẫn luôn do dự. Thứ nhất tác dụng và phạm vi của thẻ đạo cụ nhỏ, cần tính toán cẩn thận, nhắm chuẩn thời cơ, tìm ra lỗ hổng. Thứ hai, nếu lựa chọn biện pháp này, dù có thể ra ngoài, cũng trở thành đào phạm. Từ nay về sau, cô ta chỉ có thể lẩn trốn khắp nơi.
Cô ta không muốn cuộc sống như vậy, nếu có thể sống một cách quang minh chính đại chẳng phải tốt hơn sao?
Nhưng mà nhà họ Nguyên đã từ bỏ, tương đương đã chặt đứt con đường ra ngoài của cô ta. Vậy thì cô ta phải cân nhắc lại. So với khả năng vĩnh viễn bị nhốt ở nơi này, thậm chí bị xử bắn, trốn chui trốn lủi khắp nơi tính là gì?
Đợi sau này có cơ hội tăng cấp bậc hệ thống lên rồi, chưa chắc cô ta không thể thay đổi vận mệnh trốn chui trốn lủi.
“Hệ thống, ta còn hơn một ngàn điểm năng lượng đúng không? Mua thẻ đạo cụ, chờ tới lần đưa cơm tiếp theo, thả xuống người đưa cơm.”
“Xin ký chủ xác nhận tên họ người đưa cơm.”
Cố Kiều sửng sốt.
“Ký chủ, về cách sử dụng thẻ đạo cụ, ở lần đầu tiên khi mở khóa kỹ năng này, hệ thống đã từng nói rõ với ký chủ. Muốn sử dụng thẻ đạo cụ phải thỏa mãn hai điều kiện. Thứ nhất, đối tượng bị thả xuống phải ở trong phạm vi khoảng cách nhất định với ký chủ. Thứ hai, phải có tên họ chính xác của đối tượng.”
Tên họ người đưa cơm…
Cô ta biết cái rắm!
Đột nhiên, Cố Kiều nghĩ đến. Cấp bậc của hệ thống đã giảm, tương đương không thể sử dụng vận may, nhưng danh sách giá trị vận may vẫn tồn tại như cũ. Chỉ cần tiếp xúc với người khác năm phút trở lên, là hệ thống có thể biết được đối phương có phải đối tượng mang vận may hay không. Tên của đối phương cũng sẽ xuất hiện trên danh sách.
Dù tiếp xúc cần hai bên trao đổi lẫn nhau, dù từ đầu tới giờ bọn họ chưa từng đối thoại với nhau vượt quá năm câu. Nhưng chỉ cần tiếp xúc mỗi ngày vài giây, tiếp tục kiên trì tích cóp, sẽ có ngày gom đủ năm phút. Hơn nữa, có lẽ không chỉ hai giây. Ngày mai! Ngày mai nhất định cô ta phải nghĩ ra biện pháp nói thêm vài câu với đối phương, có thể thêm bao nhiêu thì thêm bấy nhiêu.
Đúng, cứ như vậy đi!
Biện pháp cô ta nghĩ ra rất hay, nhưng trên đời còn có một câu, kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Ngày thứ bảy, khi Cố Kiều đang xoa tay hầm hè chờ đợi người đưa cơm tới, kết quả đối phương tới thật, nhưng lại không giống những gì cô ta suy nghĩ.
“Muốn ăn không? Bằng lòng khai hết chưa?”
Vẫn là hai câu nói như mọi ngày, vẫn là mùi gà nướng như cũ, nhưng âm sắc đã thay đổi.
Người này không phải người đưa cơm cho cô ta hai ngày trước. Bọn họ đã đổi người.
“Anh là ai? Người trước đó đưa cơm cho tôi đâu rồi?”
Thấy đối phương không phản ứng, lại muốn đóng cửa. Cố Kiều nóng nảy: “Chờ đã! Không phải các anh muốn tôi khai thật sao? Được, tôi khai! Tôi muốn gặp cục trưởng chỗ các anh! Cho dù khai thật, tôi cũng chỉ khai thật với cục trưởng!”
Khai thật là chuyện không thể nào, nhưng cô ta có thể dùng lý do này để kéo dài thời gian. Đương nhiên, nếu có thể gặp được cục trưởng lại càng tốt, cô ta có thể biết được tên họ của cục trưởng!
Nhưng người đưa cơm hoàn toàn không mắc bẫy, tiếng lạch cạch vang lên, cửa bị đóng lại, tiếng bước chân đi xa dần.
Cố Kiều:……
Mẹ kiếp! Cô ta đã nói sẽ khai thật rồi, sao lại không nghe cô ta?
Không phải là đi báo cáo cấp trên chứ?
Ôm chờ mong này, Cố Kiều chờ nữa chờ mãi, cuối cùng vẫn không chờ được đối phương quay lại.
Mãi cho tới ngày thứ tám, lại là người khác tới đưa cơm.
“Muốn ăn không? Bằng lòng khai hết chưa?”
Từ đó về sau, ngày nào cũng chỉ hai câu hỏi ấy.
Cố Kiều không biết có phải mỗi ngày đều đổi người hay không, có vài giọng nói cô ta không thể phân biệt rõ ràng. Nhưng cô ta có thể nghe ra được, trong sáu ngày ít nhất đã thay đổi bốn người.
Cứ tiếp tục như vậy, mỗi ngày chỉ giao lưu với nhau một câu, muốn kiếm đủ thời gian tiếp xúc năm phút đồng hồ, cô ta phải chờ tới bao giờ?
Gần như không thể!
Càng ngày Cố Kiều càng cuồng bạo, ngày nào cũng đ.ấ.m đá cửa phòng, vách tường để phát tiết. nhưng cho dù cô ta làm ầm ỹ thế nào, đều không có ai ra mặt, không ai để ý tới cô ta.
Ngày thứ mười bốn, Cố Kiều không kiên trì nổi.
Tiếng bước chân người đưa cơm vừa vang lên, cửa tò vò còn chưa mở ra hoàn toàn, cô ta đã vội vàng kêu lên: “Tôi khai! Tôi khai hết! Trên người tôi đúng là có lực lượng thận bí! Tôi có thể cướp lấy vận may của người khác! Tôi dùng cách này để đánh cắp vận may của nhà họ Du và nhà họ Sở, từ đó khiến bọn họ gặp xui xẻo! Thả tôi ra ngoài, tôi không muốn tiếp tục ngốc tại nơi quái quỷ này! Chỉ cần các anh thả tôi ra ngoài, tôi sẽ nói tất cả, sẽ nói hết những gì tôi biết cho các anh!”
Người đưa cơm không đáp lời, chỉ có nửa con gà nướng truyền vào từ cánh cửa tò vò.
Cố Kiều vươn tay cướp lấy, ăn ngấu nghiến.
Thơm quá! Đã bao lâu rồi cô ta chưa được nếm qua vị thịt!
Lạch cạch! Nhưng đúng lúc ấy, cánh cửa tò vò lại lần nữa đóng chặt!
Cố Kiều kinh hãi, ngồi bệt ra đất, vô cùng suy sụp! Lại như vậy! Cho dù cô ta có đồng ý khai thật hay không, đối phương đều không để ý tới cô ta. Lần này, cô ta còn cố ý nói ra điểm mấu chốt bản thân có thể cướp đoạt khí vận rồi, vậy mà đối phương vẫn không d.a.o động như cũ.
Có điều vẫn may, lần này có được nửa con gà nướng.