Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 305

Viện sĩ Lý nhìn Nguyễn Chính Huân, mặt không thể tin nổi: “Lão Nguyễn, ông gọi tất cả chúng tôi tới đây, chỉ vì cho chúng tôi xem thứ này? Tôi thấy không phải cô ta thần kinh, thì chính ông thần kinh rồi! Hoặc là cả hai đều thần kinh không bình thường!”

Cố Nam Sóc nhướng mày: “Viện sĩ Lý cho rằng Cố Kiều đang ăn nói điên khùng sao?”

“Nếu không thì là gì? Lão Nguyễn, ông là nhân viên nghiên cứu, có kiến thức khoa học kỹ thuật. Sao cũng tin vào chuyện ma quỷ, lực lượng thần bí này?”

Nguyễn Chính Huân đảo mắt nhìn qua: “Lực lượng thần bí? Ông cho rằng đó chỉ là lực lượng thần bí sao? Trên đời này không thiếu chuyện khoa học không thể giải thích nổi.”

Chúng viện sĩ:???

“Vào thời kỳ vũ khi lạnh, đột nhiên hỏa dược xuất hiện, tùy tiện ném ra vài viên, là có thể nổ tung cả quả núi. Khi ấy có ai dám tin tưởng? Có phải nó cũng là lực lượng thần bí hay không? Trước thời đại cách mạng công nghiệp, có ai dám tin chúng ta có thể chế tạo ra được máy bay, tàu ngầm? Nếu nói ra những chuyện đó cho người thời đại trước nghe, bọn họ có cho rằng cũng là lực lượng thần bí hay không? Còn nữa, trăm năm trước, ai có thể nghĩ ra, chúng ta có thể bay lên trời, bay tới mặt trăng? Ai có thể nghĩ ra, một viên đạn có thể phá hủy một thành phố. Có phải đây cũng là lực lượng thần bí hay không?”

Viện sĩ Lý nhíu mày: “Lão Nguyễn, ông có ý gì?”

Cố Nam Sóc khẽ than một tiếng: “Các vị, ý bác ấy muốn nói là, có rất nhiều thứ hiện giờ chúng ta cảm thấy thần bí, có lẽ chỉ vì tri thức chúng ta nắm giữ trước mắt chưa đủ để đưa ra giải thích về lực lượng thần bí ấy.”

Viện sĩ Lý sửng sốt, chỉ trong giây lát sắc mặt đã thay đổi: “Cậu nghi ngờ, thứ này có thể là kỹ thuật mới do kẻ địch nghiên cứu ra? Kỹ thuật như vậy, có thể sao?”

Cố Nam Sóc: Kẻ… Kẻ địch là cái quỷ gì? Mạch não này đúng là…

Hắn khẽ ho một tiếng: “Chưa chắc đã là kẻ địch. Theo lời Cố Kiều nói, hệ thống tự xưng đến từ nền văn minh thế giới cao độ.”

Nghe thấy không phải kẻ địch, Viện sĩ Lý thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu kẻ địch nắm giữ kỹ thuật ấy, vậy thì đã vượt qua bọn họ bao nhiêu năm? Bọn họ còn đuổi kịp được không? Nếu kỹ thuật này được vận dụng khắp nơi, quốc ra sẽ gặp phải nguy cơ thế nào, đúng là không dám tưởng tượng!

“Các vị đều là nhân tài phương diện khoa học kỹ thuật đứng đầu trong nước, chắc đều biết đến thuyết tương đối của Einstein và lý thuyết lượng tử của Planck. Bên trong đều nhắc tới khái niệm “Không gian bốn chiều”, và “Thời không uốn lượn”. Có lẽ những thứ này hiện giờ chúng ta còn cảm thấy quá xa xôi, gần như không thể nào chứng thực. Nhưng ở một nơi nào đó, ở thế giới khác thế giới chúng ta đang sống, bọn họ đã vận dụng tới gian đoạn thực tiễn rồi. Mà theo như lời hệ thống nói với cố kiều, nó chính là sản vật thực tiễn của nền văn minh đó.”

Sắc mặt viện sĩ Lý trở nên nghiêm túc, trong mắt còn lộ ra vài phần hưng phấn: “Nếu giả thiết này được thành lập, vậy thì chúng ta có thể dựa vào thứ gọi là hệ thống này để tiến hành nghiên cứu ngược rồi.”

Nói tới điểm này, mấy nhà khoa học đều khó tránh khỏi kích động, anh một câu tôi một câu, bắt đầu tham khảo khả năng thực tiễn.

Nhưng trước mắt còn một tiền đề vô cùng quan trọng, viện sĩ Lý đột nhiên mở miệng: “Trước tiên cần phải chứng minh, lời Cố Kiều nói là sựt thật, chứ không phải nói bậy nói bạ.”

Chứng minh thế nào đây?

Cố Nam Sóc đưa ra ý kiến: “Tôi nhớ mấy năm trước, Hawking phát hiện ra tia phóng xạ, hệ thống này có thể cũng liên quan tới phóng xạ hoặc từ trường hay không?”

Viện sĩ Lý đứng bật dậy: “Đúng! Phóng xạ, từ trường, còn cả sóng điện não! Lão Trần, lão Chu. Chúng ta mau về viện nghiên cứu một chuyến, mang dụng cụ tới đây! Không không, gọi điện thoại đi! Gọi điện thoại bảo bọn họ mang dụng cụ tới đây, như vậy nhanh hơn.”

Có động lực và phương hướng nghiên cứu, các vị viện sĩ bắt đầu đám chìm trong đó, bắt đầu mất ăn mất ngủ.

Cuối cùng dụng cụ kiểm tra đo lường cho ra kết quả: Không tra ra được tia phóng xạ, không xuất hiện từ trường khác thường. Điểm đặc biệt chỉ có sóng điện não. Mặc dù Cố Kiều đang ngủ say, sóng điện não của cô ta cũng khác xa người khác. Điểm này rất không bình thường.

Các vị viện sĩ cầm số liệu kiểm tra đo lường được, nhíu mày: “Đúng là có vấn đề, nhưng nó chưa dudr để chứng minh sự tồn tại của hệ thống.”

Viện sĩ Lý suy nghĩ một lát, rồi nói: “Thật ra còn một biện pháp khác, trực tiếp hơn.”

Mọi người nhìn qua.

Viện sĩ Lý mỉm cười, đi đến trước mặt Cố Kiều: “Tên đầy đủ của tôi là Lý Quang Nhất, dùng thẻ đạo cụ của cô, thả xuống người tôi đi.”

Cố Kiều trợn tròn mắt, chỉ thấy người khác muốn có vận may, chưa từng thấy ai tự tìm xui xẻo.

Nguyễn Chính Huân ngăn ông ấy lại: “Lão Lý!”

Viện sĩ Lý lắc đầu: “Tôi biết các ông lo lắng điều gì. Không phải cô ta nói thẻ đạo cụ có thể hạn định sự kiện xui xẻo sao? Để tôi trẹo chân một cái là được, như vậy không tính là chuyện lớn. Dựa theo lời cô ta nói, thẻ đạo cụ cũng không làm được chuyện gì quá mức bình thường, tỉ lệ thành công quá thấp.”

“Nếu đã như vậy, chúng ta còn sợ cô ta giở trò hay sao? Chúng ta nhiều người như vậy, dù cô ta thu phục được tôi, chẳng lẽ còn thu phục được tấn cả mọi người. Dù tất cả chúng ta bị hại, bên ngoài vẫn còn vài lớp bảo vệ, năng lực của cô ta còn chưa lớn như vậy.”

Cố Kiều nghiêm mặt lại, quả nhiên, trước đây cô ta suy nghĩ quá đơn giản. Nếu đối phương đã biết trên người cô ta có lực lượng cổ quái, còn biết về hệ thống, sao bọn họ có thể không đề phòng?

Người đưa cơm chỉ là một cửa, dù cô ta biết được tên họ của đối phương, thu phục được đối phương, nhờ đó thoát ra khỏi phòng, cũng không làm nên được chuyện gì. Vĩnh viễn cô ta sẽ không ra được đồn công an.

Cô ta suy sụp tinh thần ngồi trên ghế, không biết nên hận đối phương cẩn thận, hay nên cảm thấy may mắn vì mình chưa tự cho là thông minh, dựa vào lực lượng cỏn con chống lại bọn họ.

Cô ta ngước mắt nhìn về phía Cố Nam Sóc, sắc mặt phức tạp. Có phải hắn đã đoán trước được các nhà khoa học sẽ đưa ra yêu cầu này, cho nên mới cảnh cáo cô ta trước, bảo cô ta đừng lãng phí năng lượng, lưu lại để chứng minh bản thân hay không?

Hóa ra là chứng minh bằng cách này.
Bình Luận (0)
Comment