Viện nghiên cứu.
Tiếng chuông báo năm mới lần thứ hai vang lên, lúc này Cố Kiều mới phát hiện ra, mình đã ngốc trong viện nghiên cứu một năm rồi. Cô ta nhìn về phía đồ ăn trên bà trước mặt, ba món ăn một món canh, chay mặn đầy đủ, còn vô cùng để ý tới phối hợp dinh dưỡng. Đặc biệt hôm nay là đêm giao thừa, thức ăn được chuẩn bị tỉ mỉ hơn nhiều.
Cố Kiều cúi đầu nhìn cái bụng bia nhỏ hơi nhô ra của mình. Được viện nghiên cứu “Chiêu đãi” đặc biệt, một năm qua cô ta không những không gầy đi, còn tăng lên mười cân. Nhưng cô ta không vui.
Có lẽ, ban đầu khi mới được chuyển tới viện nghiên cứu, cô ta từng vui mừng thật. Bởi vì cô ta không cần sống trong căn phòng giam tối tăm không thấy ánh mặt trời, ăn cháo loãng nhạt nhẽo vô vị kia nữa. ở nơi này, có phòng riêng cho cô ta, tuy rằng phòng không lớn, nhưng có đầy đủ ánh sáng, có giường đệm mềm mại, thoải mái.
Thứ ăn cũng rất phong phú, thực đơn ba bữa một ngày đều do chuyên gia nghiên cứu phối hợp, để đảm bảo cho cơ thể cô ta luôn khỏe mạnh.
Mặc dù cần phối hợp với nhân viên nghiên cứu làm thực nghiệp vô điều kiện, bị rút máu, bị gắn thiết bị thí nghiệm sóng điện não… vân vân. Nhưng đối với cô ta mà nói, lúc ấy những việc đó đều không tính là gì, có thể giữ được tính mạng đã là chuyện vô cùng may mắn rồi.
Bây giờ thì sao?
Cố Kiều cười tự giễu. Hối hận không? Có lẽ có! Ban đầu cô ta không cảm thấy phối hợp nghiên cứu có gì khó khăn. Bởi vì chỉ cần rút chút m.á.u làm thí nghiệm mà thôi. Nhưng thời gian lâu dần, nghiên cứu càng ngày càng sâu, việc cô ta cần phối hợp cũng càng ngày càng nhiều. Thậm chí tới hôm nay, đã không còn chỉ giới hạn trong thí nghiệm đơn giản nữa.
Đủ loại dụng cụ, đủ loại phương pháp thay phiên nhau ra trận. Ban đầu cô ta phẫn nộ, sau đó bất đắc dĩ, cuối cùng đến c.h.ế.t lặng như ngày hôm nay.
Mà hoàn cảnh sống không tồi và thức ăn tiêu chuẩn, cũng đã không cách nào mang đến cho cô ta tác dụng an ủi như trước.
Hiện giờ cô ta đã ý thức được, rời khỏi phòng tối chẳng qua chỉ là chuyển từ nhà giam này sang nhà giam khác mà thôi, về bản chất không có gì khác nhau.
Nhưng nếu thời gian quay ngược lại, để cô ta có thêm một cơ hội lựa chọn, cô ta vẫn sẽ chọn ký hiệp nghị như trước.
Bởi vì, không ký, cô ta chỉ có con đường chết. Nói là lựa chọn, thật ra cô ta hoàn toàn không còn con đường khác.
Kẽo kẹt ——
Cửa mở ra.
Nhân viên nghiên cứu mặc quần áo bảo hộ bước vào. Nhìn thấy đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên như cũ, khẽ nhíu mày: “Sao không ăn? Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không? Cô muốn ăn gì, tôi có thể nấu cho cô ăn.”
Cố Kiều há miệng thở dốc, “Không phải không hợp khẩu vị.”
“Vậy thì ăn nhanh đi. Ăn xong rồi, còn phải thực nghiệm thêm lần nữa.”
Cố Kiều sửng sốt, hơi nhíu mày: “Hôm nay là đêm giao thừa, các vị không nghỉ ngơi sao?”
Người tới khẽ cười: “Những người làm nghiên cứu như chúng tôi, trước khi thành công đều không có khái niệm nghỉ lễ. Các vị viện sĩ còn đang nóng lòng đợi kết quả đó.”
Cố Kiều cứng họng, hai tay giấu dưới bàn âm thầm nắm chặt lại.
Viện sĩ nóng lòng, cô ta không nóng lòng! Bọn họ không muốn nghỉ ngơi, cô ta muốn. Nhưng mà cô ta không thể nói ra. Trong hiệp nghị có quy định rõ ràng, cô ta phải phối hợp vô điều kiện với mọi nghiên cứu.
Người tới phát hiện gia cảm xúc cô ta thay đổi, giọng nói dịu đi vài phần: “Tôi biết mấy ngày nay vất vả cho cô rồi, xin cô kiên trì thêm chút nữa. Hệ thống trong cơ thể cô đã vượt qua tri thức về khoa học kỹ thuật hiện giờ mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm. Nếu như có thể phá giải nó, có thể tạo nên bước nhảy vọt trong nền khoa học kỹ thuật nước chúng ta, có thể khiến khoa học kỹ thuật nước chúng ta vượt xa các quốc gia khác.”
Khóe miệng Cố Kiều nở nụ cười châm biếm: Thực lực của nền khoa học nước nhà, có liên quan gì tới cô ta?
“Nếu tôi là cô thì tốt rồi.” Người tới không nhịn được tha thở: “Tôi rất sẵn lòng cống hiến cho sự nghiệp vĩ đại của đất nước, dù phải hy sinh thân mình, chỉ cần có lợi cho quốc gia, có thể khiến nước ta mạnh lên, không bị các cường quốc khác bắt nạt, tôi đều sẵn lòng. Đáng tiếc tôi không phải cô.”
Trong lòng Cố Kiều càng khinh bỉ hơn: Nói thì dễ nghe lắm, có bản lĩnh ông trao đổi với tôi thử xem!
Người tới nhìn ra được sắc mặt Cố Kiều, nhíu mày giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm khái chút thôi, không phải bắt cô cần làm được như tôi. Tôi biết dạo gần đây thực nghiệp có hơi nhiều… Nhưng vẫn mong cô nhẫn nại chút. Cô yên tâm, điều nhóm viện sĩ đã đồng ý với cô, tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Chỉ cần cô giúp chúng tôi bắt được hệ thống thành công, chúng tôi sẽ thả cô đi. Chuyện trước đây cô gây ra, đều được đặc xá, xóa bỏ toàn bộ.”
Cố Kiều cắn môi, trầm mặc một lúc lâu, mới cúi đầu ăn cơm, ăn xong chậm rãi đứng lên: “Không phải nói muốn thực nghiệm sao? Đi thôi!”