Trở về từ Bằng Thành, Cố Nam Sóc còn chưa vào nhà, đã trông thấy Cố Nam Huyền dắt theo ba đứa cháu trai đang dùng sào chọc quả bưởi trên cây. Bên dưới tàng cây còn có một người con gái khác, mặt như trứng ngỗng, mi dài, mắt to, mũi Hy Lạp, thanh lệ thoát tục.
Cố Nam Huyền nhặt năm sáu quả bưởi, bỏ vào bao tải đưa cho cô gái kia. Cô gái kia không chịu nhận từ chối hai lần, cuối cùng vẫn cầm lấy, sau khi nói chuyện thêm vài câu mới xoay người ra về.
Cố Nam Sóc nhìn đối phương đi tới căn nhà gạch phía sau nhà mình không xa, càng nghi hoặc hơn. Hắn bước đến gần hỏi Cố Nam Huyền: “Đó là ai?”
“Tống Giai. Người thôn Đào Lý. Mới vừa dọn qua đây chưa được mấy ngày, anh không có nhà, nên không biết.”
Thôn Đào Lý và thôn Dương Liễu dùng chung một dòng Liệu Thủy. Phía đông con sông này thuộc về thôn Dương Liễu, phía tây thuộc về thôn Đào Lý. Tuy rằng hai thôn giáp nhau, nếu đi qua sống đúng là rất gần, nhưng trên sông không có cầu cũng không có đò, nhìn khoảng cách đôi bờ gần như vậy, đi vòng lại mất thời gian cả một ngày.
Cố Nam Huyền vừa về phòng thu dọn chén bát ăn cơm, vừa giải thích: “Chị Tống Giai cũng là người mệnh khổ. Mẹ chị ấy là người địa phương, cha lại là thanh niên trí thức.”
Nghe thấy bốn chữ “Thanh niên trí thức”, Cố Nam Sóc nhướng mi: “Mấy năm trước thanh niên trí thức phản thành, cha cô ấy chạy rồi?”
Cố Nam Huyền trợn mắt khinh bỉ: “Cần gì phải đợi tới mấy năm trước, người ta có năng lực lắm! Vào năm chị Tống Giai ra đời, không biết cha chị ấy bám víu được vào nhà ai, tim được đơn vị kéo cha chị ấy về thành phố. Khi ấy ông ta còn mạnh miệng nói, đợi sau khi dàn xếp xong sẽ quay lại đón hai mẹ con. Nào ngờ vừa đi đã mất hút. Mẹ chị ấy cũng là kẻ ngốc, khi muốn đi tìm người mới phát hiện ra, mặc dù đã kết hôn hai năm, nhưng địa chỉ nhà chồng mình trong thành phố cũng không biết.”
Cố Nam Sóc:……
Đúng là đủ ngốc.
Cố Nam Huyền nói tiếp: “Khi đó mẹ chị ấy vẫn còn trẻ, nhưng không nghĩ tới chuyện tái giá, một mình làm việc nuôi con gái. Hai năm trước, mẹ chị ấy bệnh nặng qua đời. Chị Tống Giai chuyển tới sống với nhà cậu mợ. Cậu mợ thu lưu chị ấy không phải bởi vì thương cháu, mà vì thấy chị Tống Giai đã mười mấy tuổi, sắp tới tuổi làm mai rồi, có thể kiếm được một khoản tiền lễ hỏi.”
“Chị Tống Giai có vẻ ngoài xinh đẹp, còn ăn học tử tế, không khó tìm nhà tốt. Nhưng mà lại nhiều lần xảy ra vấn đề lặp đi lặp lại. Trong hai năm có ba người tới bàn chuyện cưới hỏi, không một người thành công. Người thứ nhất ra sông tắm rửa chết đuối. Người thứ hai xung đột với đám du côn trên huyện bị chém chết. Người thứ ba…”
Cố Nam Huyền dừng một chút. Cố Nam Sóc tò mò hỏi: “Chết thế nào?”
“Chưa chết.” Cố Nam Huyền hơi khó mở miệng: “Gian díu với phụ nữ đã có chồng, bị bắt gian tại giường, bị chồng của nhà gái đánh chết khiếp, bây giờ vẫn đang nằm trên giường bệnh.”