Nghĩa trang.
Cố Minh Huy, Cố Minh Hiên, Cố Minh Cảnh được chôn song song bên nhau. Khi sống bọn họ không thể đoàn viên, khi c.h.ế.t cuối cùng mới hoàn thành được tâm nguyện.
Nếu như Cố Kiều có mặt ở đây, cô ta sẽ phát hiện ra, những người mặc đồ đen đang đứng tưởng niệm trước mộ, đều là người cô ta quen biết.
Du Uyển, nữ thẩm phán thẩm tra vụ án của cô ta.
Má Trương, bảo mẫu làm cho cô ta hơn mười năm.
Vương Minh, chính là cảnh ngục nói cho cô ta tin tức Cố Minh Cảnh đã chết.
Diêu Phỉ Phỉ, diễn viên hạng A, cũng là người đại diện cho châu báu Cố Thị, mấy năm qua vẫn luôn làm bạn với cô ta, thường xuyên cùng nhau tới thẩm mỹ viện, tuần lễ thời trang, sử thích, khiếu thẩm mỹ không khác nhau lắm, coi như bạn thân của cô ta.
Còn có cả… Đường Niệm.
Đường Niệm ngồi xổm trước mộ Cố Minh Huy, khóc không kềm chế được: “Anh Huy, cuối cùng chúng em cũng báo được thù cho anh rồi!”
Cô ấy từng nói với Nguyên Ứng, cô ấy tới để báo ơn. Lời này không giả, chỉ là đối tượng báo ơn chưa bao giờ là Nguyên Ứng, mà là Cố Minh Huy.
Cố Minh Huy xã hội đen, nhưng không phải người tội ác tày trời. Không phải cậu ấy muốn đi lên con đường này, mà bị ép buộc bất đắc dĩ. Đúng là cậu ấy đã từng làm một vài chuyện xấu, nhưng từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ vững điểm mấu chốt của mình.
Năm đó Đường Niệm bị lừa bán, lừa vào câu lạc bộ đêm làm gái hầu rượu, thiếu chút nữa đã thất thân, là Cố Minh Huy đã cứu cô ấy. Cố Minh Huy đàm phán với ông chủ câu lạc bộ đêm, cứu cô ấy ra ngoài, tìm việc cho cô ấy, giúp cô ấy tìm lớp học ban đêm.
Đường Niệm không tự chủ được bắt đầu yêu cậu ấy, nhưng Cố Minh Huy chưa bao giờ tiếp nhận tình cảm này. Cậu ấy luôn nói, người như cậu ấy sẽ không có kết cục tốt. Đời này cậu ấy sẽ không lấy vợ sinh con. Cậu ấy đã hại em ruột mình, không thể tiếp tục hại vợ con.
Đường Niệm cũng biết, với những việc Cố Minh Huy làm, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị bắt.
Nhưng nếu cậu ấy bị bắt bình thường, bị thẩm vấn, bị phạt tù, Đường Niệm cũng nhận, cùng lắm thì chờ sau khi cậu ấy ra ngoài, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, hay cả đời cô ấy đều sẵn lòng chờ đợi.
Nhưng không phải. Cố Minh Huy bị Cố Kiều hại chết.
Cô ấy nhịn rất nhiều năm, lên kế hoạch rất nhiều năm, thay hình đổi dạng, cuối cùng tìm được cơ hội, đến bên Nguyên Ứng, lấy được không ít chứng cứ từ chỗ đối phương.
Má Trương cũng khóc thút thít.
Vốn dĩ bà ấy là bảo mẫu nhà họ Nguyễn, nhìn Nguyễn Thành Trạch từ nhỏ tới lớn. bà ấy không con không cái, coi Nguyễn Thành Trạch như con mình. Nhưng Nguyễn Thành Trạch lại c.h.ế.t trẻ, khi chết, bà ấy ở ngay bên cạnh. Bà ấy nghe được Nguyễn Thành Trạch nói hai chữ: Cố Kiều!
Nhưng cảnh sát không tìm ra bất kỳ lỗ hổng nào, chứng cứ đều chỉ về phía chuyện ngoài ý muốn. Khi ấy Nguyễn Thành Trạch đã cận kề cái chết, mồm miệng không rõ, tiếng Cố Kiều kia không biết có phải nghe lầm hay không, dù không phải nghe lầm, cũng chưa chắc đã là chỉ tên hung thủ. Nhưng má Trương lại nhận định, chuyện này có liên quan với Cố Kiều.
Nguyễn Thành Trạch từng nói với bà ấy, Cố Kiều tà môn.
Để điều tra rõ chuyện này, bà ấy xin làm bảo mẫu cho nhà Cố Kiều. Cố Kiều không biết bà ấy, thậm chí chưa từng nhìn thấy bà ấy, cũng không có bất kỳ ấn tượng nào, nên sau khi thử thách đã nhận bà ấy. Cũng đúng thôi, bà ấy chỉ là người giúp việc, sao Cố Kiều có thể chú ý tới bà ấy? Điểm này khiến bà ấy dễ dàng hơn nhiều, chỉ là chính bà ấy cũng không nghĩ tới, một lần điều tra dài tận mười năm.
Mười năm, bà ấy dùng mười năm, thu hoạch lòng tin của Cố Kiều, tìm được chứng cứ cho đối phương một đòn trí mạng.
Diêu Phỉ Phỉ kiềm chế hơn hai người kia chút, cô ấy cũng khóc, nhưng không thành tiếng, chỉ có từng giọt nước mắt chảy dài trên má.
Cô ấy và Cố Minh Cảnh là người yêu, nhưng bởi vì đều trong giới giải trí, lại đang trong giai đoạn sự nghiệp tăng cao, đều lựa chọn giấu kín, không công khai. Trước khi Cố Minh Cảnh xảy ra chuyện, cậu ấy còn nói, đợi báo thù cho hai anh trai xong, sẽ kết hôn với cô ấy.
Ai ngờ……
Cũng may bởi vì không công khai, không ai biết quan hệ giữa hai người, nên Cố Kiều cũng không biết.
Cô ấy lợi dụng thân phận diễn viên tiếp cận Cố Kiều, lấy lòng đối phương, nịnh bợ đối phương, thành công trở thành bạn tốt, người sát cánh bên cạnh Cố Kiều. Nhờ đó đã biết được không ít thứ.
Vương Minh nhìn bia mộ Cố Minh Hiên, hoảng hốt đến mức thất thần.
Năm đó, anh ta chỉ là một thằng lưu manh, do Cố Minh Hiên phát hiện ra anh ta thông minh, thành tích học vô cùng tốt, chỉ vì cha mẹ mất sớm, mới không cách nào tiếp tục con đường học hành.
Có lẽ là vì cảnh ngộ ấy vô cùng tương tự với bản thân, Cố Minh Hiên đã động lòng trắc ẩn, nhờ Cố Minh Huy, để anh ta thoát khỏi tổ chức, cho anh ta cơ hội học tập, nộp học phí cho anh ta, cho anh ta sinh hoạt phí, giúp đỡ anh ta thi đỗ trường cảnh sát.
Vốn dĩ anh ta không phải cảnh ngục, vì biết Cố Minh Cảnh là em trai Cố Minh Hiên, mới dùng không ít quan hệ, xin điều tới ngục giam Thanh Sơn. Vốn dĩ định chiếu cố Cố Minh Cảnh, ai ngờ vừa mới nhận chức chưa lâu, Cố Minh Cảnh đã xảy ra chuyện.
Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, suy xét cả đêm, mới hạ quyết tâm, cầm ảnh chụp tới tranh công với “Cố Kiều”.
Anh ta chỉ là một người bình thường, địa vị chênh lệch quá lớn so với Cố Kiều. Đây là biện pháp duy nhất anh ta có thể nghĩ đến, là biện pháp duy nhất để tiếp cận Cố Kiều.
Nhưng hình như anh ta đã ra tay quá muộn, căn bản không cần tới anh ta, Cố Kiều đã ngã ngựa.
Du Uyển mang tâm trạng phức tạp, cô ấy không biết sự tồn tại của nhóm người này, càng không biết bọn họ đã nhẫn nhục làm nhiều chuyện như vậy. Trước đó không lâu, khi tin tức về Cố Thị mới tuôn ra, má Trương đã tới tìm cô ấy, đưa cho cô ấy một sấp chứng cứ, nói cho cô ấy chân tướng cái c.h.ế.t anh họ cô ấy năm đó. Đồng thời còn nói, bà ấy điều tra ra được quan hệ giữa ba anh em Cố Minh Cảnh và nhà họ Nguyễn.
Trong khoảnh khắc ấy, cả người Du Uyển chấn động, không thể nào diễn tả nồi.
Cô ấy thở dài: “Cuộc sống của Cố Kiều trong tù không tốt lắm. Bị đám tù nhân tàn nhẫn trong tù theo dõi, bị đánh là chuyện thường ngày. Tôi nghe nói bây giờ cô ta đã già đi mười mấy tuổi, cơ thể cũng bắt đầu xuất hiện vấn đề.”
Diêu Phỉ Phỉ cười mỉa: “Đừng c.h.ế.t quá nhanh!”
Du Uyển gật đầu: “Tôi sẽ bảo người chú ý, sẽ không để cô ta c.h.ế.t quá nhanh đâu.”
Má Trương nhẹ nhàng thở ra: “Chết quá nhanh, quá hời cho cô ta.”
“Đúng rồi. Còn con gái Cố Kiều nữa, gia đình phá sản, cha mẹ đều bị bắt, đã là đả kích rất lớn với con bé. Đặc biệt trước đó, con bé còn là đối tượng trong vụ án bắt cóc. Xong việc Cố Kiều còn ôm con bé, xúi giục con bé nói với phóng viên Cố Minh Cảnh ngược đãi mình.”
“Bây giờ chân tướng đã rõ, Fans của Cố Minh Cảnh khóc thảm, fan trước đó quay lưng đi cũng đã quay lại. Cố Kiều bị bỏ tù, bọn họ chỉ có thể phát tiết phẫn hận trên người Nguyên Viện. Bây giờ có thể nói là con bé đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, như chuột chạy qua đường, mọi người đòi đánh.”
Diêu Phỉ Phỉ cười ha hả hai tiếng: “Đừng hy vọng tôi sẽ đồng tình với con bé. Cũng đừng nói với tôi không nên liên lụy tới người vô tội. Vô tội? Có lẽ đúng là con bé chưa từng làm gì, những lời con bé nói ra đều do Cố Kiều xui khiến, một đứa trẻ mới vài tuổi có lẽ chưa hiểu được hậu quả của những lời này. Nhưng mấy năm qua, con bé được Cố Kiều giúp đỡ không ít, nhận được rất nhiều tài nguyên, số tài nguyên đó đều là dẫm đạp lên m.á.u và nước mắt của người khác, con bé vô tội sao?”
Du Uyển thở dài: “Tôi nói ra lời này không có ý gì khác, chỉ là muốn nói cho các cô biết chuyện này mà thôi. Nghe nói bây giờ con bé đã bỏ học rồi, suốt ngày lêu lổng với một đám côn đồ.”
Diêu Phỉ Phỉ không trả lời. Má Trương trong đám người cũng mặt không biểu cảm.
Nguyên Viện thế nào, không liên quan đền bọn họ, bọn họ sẽ không thương hại, cũng sẽ không tiếp tục ra tay.
Khóc đủ rồi, Đường Niệm đứng dậy, tạm biệt mọi người..
Diêu Phỉ Phỉ không nhịn được hỏi: “Sau này cô có tính toán gì không?”
Đường Niệm cười: “Du lịch khắp nơi thôi, mỗi nơi nhìn một chút. Sau đó… Có lẽ sẽ về Bằng Thành. Đó là nơi tôi với anh Huy gặp mặt nhau. Phòng ở và châu báu Nguyên Ứng cho tôi, tôi đều bán rồi, cả tiền anh ta cho tôi khi tôi ở bên anh ta, nữa, tôi định quyên góp hết, lấy danh nghĩa ba anh em anh Huy để quyên góp.”
Má Trương há miệng: “Giữ lại một chút đi! Cháu là con gái, cuộc sống không dễ dàng.”
Đường Niệm lắc đầu: “Cháu dùng số tiền này, lương tâm bất an. Cháu có tay có chân, từng dạy lớp bổ túc, có kinh nghiệm, không lo không thể nuôi sống bản thân.”
Du Uyển rất xúc động: “Nếu gặp phải khó khăn, có thể tới tìm tôi.”
Diêu Phỉ Phỉ gật đầu: “Cũng có thể tới tìm tôi!”
“Cảm ơn!”
Đường Niệm mỉm cười. Anh Huy, anh xem, trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt. Cuối cùng Cố Kiều cũng bị trừng trị đáng tội rồi. Đáng tiếc chính nghĩa tới quá muộn. Nhưng ít ra… Ít ra vẫn còn nhiều người nhớ tới các anh như vậy, cũng sẵn lòng vượt lửa qua sông vì các anh.
Đường Niệm ngẩng đầu nhìn lên không trung, mây đen đã tan đi, ánh nắng hiện ra. Khóe miệng cô ấy cong lên, nở nụ cười tươi tắn.