Huyện bên cạnh.
Dương Tiểu Muội chưa từng nghĩ tới, đời này còn có thể nhìn thấy người nhà họ Thôi. Mẹ Thôi và Thôi Hoành Chí thay đổi quá nhiều, nếu không phải bọn họ tự giới thiệu, túm chặt cô ta, sút chút nữa Dương Tiểu Muội đã không nhận ra.
“Con gái của Hoành Chí đâu? Dương Tiểu Muội, mày giao con gái của Hoành Chí ra đây! Nó là cốt nhục của nhà họ Thôi chúng tao.”
Dương Tiểu Muội sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng nhà bà cũng nhớ tới nhà họ Thôi còn một đứa trẻ trên đời à? Nhưng nhớ tới cũng muộn rồi, nó không còn nữa!”
Mẹ Thôi bị dọa nhảy dựng lên: “Không…… Không còn? Không còn là thế nào? Sao lại không còn nữa!”
“Không còn chính là không còn. Lấy đâu ra nhiều vấn đề như vậy!”
Dương Tiểu Muội muốn chạy, lại bị mẹ Thôi túm chặt, không đi được: “Mày nói rõ ràng cho tao. Rốt cuộc đứa trẻ làm sao?”
“Không phải bà đã nghe thấy rồi à, còn hỏi lại làm gì? Lúc nhỏ con bé ra bờ sông chơi, bị rơi xuống nước không cứu lên được.”
Nghe thấy thế mẹ Thôi không thở nổi, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
Hai mắt Dương Tiểu Muội lóe lên, cố giữ vẻ mặt thản nhiên.
Thật ra đứa trẻ chưa chết, nhưng rơi xuống nước là sự thật. Không phải vì cô ta muốn nguyền rủa con mình, mà cô ta nhìn ra được, có lẽ mấy năm qua mẹ Thôi và Thôi Hoành Chí sống rất gian nan. Nghe giọng điệu và sắc mặt bọn họ, tìm con bé cũng không phải muốn bồi thường. Nếu để bọn họ biết nơi ở của con bé, chắc chắn không phải chuyện tốt.
May mắn là, đứa trẻ không ở bên người cô ta. Chỉ cần cô ta cứng miệng, nhà họ Thôi sẽ không có cách nào.
Năm đó cô ta mang theo con mình quay về, được cha mẹ giúp đỡ, đúng là hai năm đầu coi như sống thoải mái. Nhưng mà cha cô ta vừa chết, mọi chuyện đã thay đổi.
Mấy người anh trai trước đây chịu giúp cô ta, vì trong lòng thật sự có vài phần tình cảm anh em. Nhưng cô ta ở lại nhà mẹ đẻ hai năm, mang đến cho nhà họ Dương không ít phiền toái, xung đột với các chị dâu càng ngày càng nhiều. Các anh trai bị chị dâu thổi gió bên gối, thái độ càng ngày càng lạnh lùng. Lúc cha còn sống còn tốt chút, cha vừa chết, bọn họ lập tức trở mặt.
Bọn họ cướp hết đồ đạc tài sản cô ta lấy được từ nhà họ Thôi, chỉ để lại cho cô ta một trăm đồng, đuổi cô ta và con gái ra khỏi nhà.
Cô ta và con gái mình sống nương tựa lẫn nhau một năm, tìm việc làm đều không tìm được công việc lâu dài.
Bởi vì, làm việc lâu dài sẽ không có thời gian chăm sóc con gái. Muốn chăm sóc con gái, thì không cách nào tìm được công việc tốt. Có ông chủ nào đồng ý nhận công nhân như vậy? Không còn cách nào khác, cô ta hỏi thăm rất lâu, nghe ngóng được một hộ gia đình không thể sinh con, bèn tặng đứa trẻ cho bọn họ.
Đêm hôm đó, cô ta trằn trọc, khóc nhiều đến mức hai mắt sưng lên. Cô ta làm vậy có khác gì cha Thôi? Không vẫn có điểm khác. Cha Thôi đòi tiền, cô ta thì không. Cô ta còn gửi tất cả đồ đạc của con bé qua, thậm chí, còn cho thêm đối phương một trăm đồng. Đó là tất cả tiền bạc cô ta có thể lấy ra khi ấy.
Từ đó về sau, cô ta làm đúng lời hứa, ngậm chặt miệng không nói ra việc này, cũng không bao giờ xuất hiện trước mặt con gái.
Hai vợ chồng kia không tồi, thấy cô ta làm được như vậy, cũng thương hại cô ta, thường xuyên viết thư gửi về, nói cho cô ta tình hình đứa trẻ, gửi cả ảnh chụp, còn để cô ta nhìn con gái từ khoảng cách xa.
Bây giờ con gái cô ta đã mười mấy tuổi, duyên dáng yêu kiều rồi. Cô ta không thể để nhà họ Thôi hủy hoại con gái mình! Tuyệt đối không thể!
“Không cứu được? Nó là cốt nhục duy nhất của Hoành Chí, sao mày có thể đối xử với nó như vậy? Sao mày có thể để nó rơi xuống nước? Dương Tiểu Muội, tao liều mạng với mày!”
Không biết có phải vì bi phẫn đã mang đến cho mẹ Thôi lực lượng hay không, vốn dĩ bà ta tuổi già sức yếu, lẽ ra không thắng được Dương Tiểu Muội, nhưng lần này, hành động đột ngột của bà ta, cộng thêm Dương Tiểu Muội không đề phòng, đã khiến Dương Tiểu Muội bỉ đẩy từ trên cầu rơi xuống.
********
Dương Tiểu Muội được cứu lên. Cô ta mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, cô ta lêu lổng với Thôi Hoành Chí ba năm, mang thai đứa con của anh ta, nhưng không bị Cố Nam Sóc phát hiện ra. Vì trốn tránh cô ta, Thôi Hoành Chí dẫn Cố Nam Thư lên tỉnh thành chuẩn bị sinh con.
Cô ta đuổi theo lên tỉnh thành, chủ động tới tìm Cố Nam Thư, ngả bài. Sau đó, cảnh tượng bắt đầu hỗn loạn, cuối cùng Cố Nam Thư ngã chết.
Cô ta và Thôi Hoành Chí nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch. Không ai nhìn rõ rốt cuộc là ai gây ra.
Vì thế bọn họ cùng nhau giấu giếm việc này, nói với bên ngoài là, Cố Nam Thư khó sinh mà chết.
Sau chuyện này, cô ta bị kích thích, không thể giữ được đứa con trong bụng.
Nhưng cô ta vẫn gả cho Thôi Hoành Chí. Bọn họ có chung bí mật, có thể trói buộc lẫn nhau. Thôi Hoành Chí biết cô ta yêu mình, nhưng vẫn sợ cô ta bị kích thích, sẽ để lộ bí mật này. Cho nên sau khi kết hôn, Thôi Hoành Chí từng đối xử với cô ta cẩn thận một khoảng thời gian. Nhưng rất nhanh, đã chậm rãi chuyển sang có lệ.
Điều khiến cô ta không ngờ là, cưới nhau chưa được mấy năm, Thôi Hoành Chí lại ngoại tình. Anh ta bao nuôi một người phụ nữ bên ngoài, có năm sáu phần tương tự Cố Nam Thư. Người anh ta yêu từ đầu tới cuối chỉ có Cố Nam Thư, cũng không buông bỏ được Cố Nam Thư.
Người phụ nữ kia chủ động tới tìm cô ta ngả bài, giống như năm đó cô ta từng làm với Cố Nam Thư.
Sao cô ta có thể chịu nổi kích thích như vậy, trực tiếp xông lên đánh nhau với hồ ly tinh. Thôi Hoành Chí chạy tới can ngăn, trong lúc hỗn loạn, cô ta bị đẩy xuống lầu, không cứu được.
Giống hệt Cố Nam Thư năm đó.
A ——
Dương Tiểu Muội giật mình tỉnh dậy, há miệng thở dốc.
Giấc mơ đó quá chân thật, đau đớn cũng chân thật, khiến cô ta không thể không nghi ngờ, những chuyện đó thật sự đã từng xảy ra.
Giấc mơ này của cô ta kéo dài bảy ngày, Dương Tiểu Muội bị bóng đè tra tấn đến mức, cả người mất hiết tinh thần.
Ngày thứ tám, cô ta thu dọn đồ đạc, tới huyện Nguyên Hoa.
Cô ta đã hỏi thăm từ trước, ngày ấy sau khi cô ta rơi xuống nước, mẹ Thôi sợ hãi, biết mình đã gây ra họa, bèn lôi kéo Thôi Hoành Chí chạy mất, không dừng lại thêm một giây nào.
Chỗ ở của bọn họ bên huyện Nguyên Hoa cũng rất dễ tìm. Dù sao nhà họ Thôi cũng là người địa phương, nhiều người nhận ra bọn họ. Cô ta hỏi thăm láng giềng trước đây một câu, đã lấy được địa chỉ, cũng biết một tin tức, sau khi quay về, có lẽ vì tưởng cô ta đã chết, mẹ Thôi kinh hãi, không chịu nổi quá ba ngày, cũng về chầu trời rồi.
Trong phòng chỉ còn một mình Thôi Hoành Chí. Thôi Hoành Chí râu ria xồm xoàm, quần áo tả tơi, giống như vài ngày không tắm, trên người tản ra mùi hôi thối khó ngửi.
Nhìn thấy Dương Tiểu Muội, ánh mắt hỗn độn của Thôi Hoành Chí trở nên hoảng loạn: “Cô… Cô là người hay quỷ?”
Dương Tiểu Muội bật cười: “Tôi là người, nhưng anh sẽ nhanh chóng thành quỷ!”
“Cái……”
Thôi Hoành Chí muốn hỏi cô ta có ý gì, nhưng vừa nói được một từ, đã cảm thấy bụng đau sót. Anh ta cúi đầu nhìn xuống, nơi đó đã bị cắm một con d.a.o nhọn.
Thôi Hoành Chí ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Tiểu Muội, không dám tin tưởng.
Dương Tiểu Muội nói: “Chúng ta có lỗi với Cố Nam Thư, tôi có thể trả lại cái mạng này cho cô ấy, anh cũng đừng mong trốn thoát.”
Dương Tiểu Muội tận mắt nhìn Thôi Hoành Chí ngã trên mặt đất, nuốt xuống một hơi cuối cùng...
Hàng xóm xung quanh nghe thấy động tĩnh chạy sang, tiếng thét chói tai lập tức vang lên: “Giết người! Giết người rồi!”
Sau đó là tiếng còi xe cảnh sát truyền tới.