Ánh mắt Cố Nam Sóc có điểm vi diệu: “Cháu chắc chắn mình muốn thứ này chứ? Hay là chúng ta mua cái khác đi. Không phải cháu thích Tôn Ngộ Không sao? Chúng ta lại mua vài quyển truyện tranh nữa?
Cố Minh Hiên lắc đầu, ôm bộ truyện “Đại náo thiên cung” trong tay, nói: “Cháu có một bộ là đủ rồi, cứ mua sách bài tập đi.”
Cố Nam Sóc cầm quyển sách bài tập đưa qua: “Đây là sách lớp bốn, cháu mới lớp ba.”
“Cháu biết, cháu đã đọc trước sách giáo kho của anh Minh Huy, muốn thử làm một lần.”
Cố Nam Sóc: “…… Được rồi!”
Ra khỏi Cung Tiêu Xã, người một nhà lại đi dạo các cửa hàng trên phố, lần này là đi mua quần áo. Theo truyền thống của Tân Hoa, ăn tết phải có bộ đồ mới. Quần áo của Cố Nam Huyền đã chuẩn bị xong rồi, là quần áo trong cửa hàng nhà mình. Quần áo của Cố Nam Sóc cũng đã có, năm trước hắn nhờ ông chủ Trần mua giúp mình vài chiếc áo da nam, bởi vì giá cả đắt nên hắn mua rất ít, chỉ mua năm chiếc, đã bán bốn, còn một chiếc để lại cho mình. Bây giờ chỉ cần mau cho ba đứa nhỏ.
Bọn hợ tới cửa hàng của ông chủ Viên, ngay cách vách Dĩ Nam. Cố Nam Sóc từng xem qua quần áo nhà bọn họ, so với các cửa hàng thời trang trẻ em khác trên con phố này, dù là kiểu dáng hay là chất lượng đều là số một số hai. Đặc biệt là giá cả phải chăng, ông chủ Viên làm ăn buôn bán luôn có nguyên tắc và điểm mấu chốt của mình, Cố Nam Sóc từng nói chuyện với đối phương vài lần, cũng coi như có vài phần hiểu biết.
Nửa tiếng sau, ba anh em đã chọn xong quần áo. Sau đó, người một nhà lại đi qua thịt heo, cá trắm cỏ, kẹo tết, câu đối xuân… Vân vân. Trên đường đi bọn họ còn gặp Tống Giai. Lần này trên sạp hàng của cô ấy có thêm không ít đồ chơi mới, có chong chóng giấy, có đèn hoa đăng, có kèn con ếch, có kính vạn hoa phiên bản rút gọn…
Trước đó từng nhìn thấy ly giấy gấp hình động vật, nên Cố Nam Sóc không kinh ngạc chút nào, chỉ thi thoảng sẽ tò mò, chẳng lẽ đời trước Tống Giai là thợ thủ công? Hay là thợ gấp giấy nghệ thuật nhỉ?
Cuối cùng, Cố Minh Huy mua một chiếc đèn hoa đăng, Cố Minh Hiên cầm kính vạn hoa, Cố Minh Cảnh thì thổi kèn con ếch, nhảy nhót đi về phía trước, thi thoảng thổi một cái, lưỡi ếch duỗi dài ra rồi co rụt lại, chơi vô cùng vui vẻ.
Cố Nam Sóc và Cố Nam Huyền đi theo sau, ôm túi lớn túi nhỏ về thôn, sau khi nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lại bắt đầu công việc lu bù.
Cố Nam Huyền dạy ba đứa nhỏ cán vỏ làm sủi cảo, Cố Nam Sóc phụ trách làm thịt viên gạo nếp, trên bếp còn đang hầm canh gà mái già.
Lưu Ái Hoa tới nhà bọn họ chơi, cười nói: “Ui, các cháu làm xong hết rồi à? Thím còn đang lo các cháu không biết làm thế nào, định qua hỗ trợ đây!”
Cố Nam Sóc trả lời: “Thím Lưu lo lắng quá rồi, Nam Huyền nhà chúng cháu thông minh lắm, mấy năm nay có tết năm nào là không phải do con bé lo liệu đâu.”
Lưu Ái Hoa vỗ trán một cái, bây giờ mới nhớ ra. Liễu Như Ngọc đã mất hơn hai năm rồi, tuy rằng đàn ông con trai nhà họ Cố đều là người hiếm có, biết giúp đỡ công việc nhà, nhưng lại không am hiểu. Cố Nam Thư đã gả chồng, ăn tết tất nhiên phải ở nhà chồng rồi. Lâm Thục Tuệ thì hoàn toàn không thể trông cậy được, trong nhà chỉ còn lại Cố Nam Huyền.
“Nam Huyền là đứa có khả năng, còn chăm chỉ có văn hóa, sau này không biết ai có phúc cưới được con bé tới tay đây.”
Lưu Ái Hoa khen ngợi thật lòng, thậm chí còn nghĩ, nếu nhà mình có con trai tuổi tác sấp xỉ, chưa chắc đã không thể thử một lần. Cố Nam Sóc lại không có ý định để Cố Nam Huyền gả chồng sớm, hắn chuyển sang đề tài khác: “Lát nữa thím mang chút sủi cảo về ăn nhé.”
“Thím qua chơi thôi, sao lại không biết xấu hổ lấy đồ nhà các cháu.”
“Thím nói lời này quá khách sáo rồi. Mấy tháng qua chúng cháu làm phiền thím không ít, một chút đồ ăn thôi mà. Chắc nhà thìm không làm sủi cảo đâu nhỉ? Coi như nếm thử tay nghề của chúng cháu.”
Thôn Dương Liễu ở phía nam, không có tập tục gói sủi cảo đón tết, chỉ có Cố Trường Phú trước đây làm con ở cho nhà địa chủ có tổ tiên là người phương bắc, sau này mới chuyển tới phía nam, vẫn giữ lại không ít tập tục cũ. Cố Trường Phú lớn lên ở nhà địa chủ cũng dưỡng thành thói quen.
Lưu Ái Hoa không từ chối nữa: “Được! Thím mang về cho mấy đứa cháu nhà thím nếm thử. Các cháu làm việc đi, không quấy rầy các cháu nữa. Thím còn phải qua chỗ Giai Giai xem con bé thế nào, con bé đón tết một mình, quá cô đơn. Thím bảo con bé qua đón tết với nhà thím, nó lại không chịu. Ai…”
Cố Nam Sóc sửng sốt, không lâu sau đã hiểu được suy nghĩ của Tống Giai.
Dù sao trên người Tống Giai vẫn còn thanh danh “Khắc thân” ở đó, tuy rằng thím Lưu không thèm để ý, nhưng trong nhà thím Lưu còn có mẹ chồng, có thể cho Tống Giai ở lại trong căn nhà cũ đề đồ linh tinh đã là điểm mấu chốt của bà cụ rồi, nếu thật sự qua đó ăn tết, chắc chắn mẹ chồng nàng dâu lại cãi nhau!
Ngoài miệng Lưu Ái Hoa cảm thán như vậy, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ điểm này. Nói xong bà ấy quay đầu đi luôn, không nói nhiều lời nữa.