Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 64

Trong cửa tiệm Dĩ Nam, khách đông như mây. Bên ngoài Dĩ Nam, trước cửa vẫn có thể hình dung bằng câu giăng lưới bắt chim.Nhìn cảnh tượng ấy, ông chủ Đỗ nghiến răng nghiến lợi: “Nửa giá? Lắm tiền nhiều của như vậy, sao cậu ta không tặng không luôn!”

Trong tiệm may nhà mình, ông Lý cũng cảm thán: “Nào có ai làm ăn buôn bán như vậy? Bán thế không biết lỗ mất bao nhiêu tiền.”

Chạng vạng, khi cửa hàng đóng cửa, Đường Hiểu Yến cũng hỏi Cố Nam Sóc vấn đề này.

Cố Nam Sóc khẽ cười: “Không phải để thanh lý hàng tồn kho sao? Tôi không có kho để hàng riêng, kho hàng tách ra từ mặt tiền quá nhỏ, không đủ dùng. Hơn nữa, nếu không tranh thủ thanh lý bây giờ, đợi thời tiết ấm lên bán rẻ hơn cũng không bán được. Đợi đến mùa đông năm sau bán, vừa tồn vốn lại vừa tốn không gian, lúc đó kiểu dáng quần áo cũng lỗi mốt rồi, nhà khác đều bán ra hàng mới tôi lại lấy hàng cũ ra bán, có phải càng không dễ bán hay không?”

Đường Hiểu Yến nghe xong thì sửng sốt, hình như cũng có lý, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy vẫn thiếu thứ gì đó.

Còn thiếu thứ gì Cố Nam Sóc chưa nói nhỉ?

Mua một tặng một, không phải nửa giá chân chính. Cho dù là nửa giá cũng là nửa giá bán ra, chứ không phải lỗ một nửa giá nhập vào. Hai giá này có chênh lệch. Quan trọng nhất là khi nhập hàng hắn đã tính toán nên thiết lập giá bán lẻ thế nào rồi, chỉ cần khống chế tốt không gian lợi nhuận, hàng h óa bán ra năm trước đã đủ thu hồi hết tiền vốn rồi. Số hàng hóa còn dư lại tương đương bán bao nhiêu kiếm bấy nhiêu, chắc chắn không có chuyện thua lỗ.

“Về thôi!”

Đường Hiểu Yến nhìn nhà kho hỗn độn trước mắt: “Hàng hóa mùa xuân vẫn chưa sắp xếp xong đâu, hôm nay có không ít khách hàng mua quần áo mùa đông thấy không đủ tích phân nâng hạng lên hội viên bạc đã nói hai ngày nữa sẽ tới xem quần áo mùa xuân. Tôi muốn tranh thủ sắp xếp cho xong để đưa quần áo mùa xuân lên kệ bán cho kịp, ông chủ, ông cứ về trước đi, chuyện còn lại cứ giao cho tôi.”

Cố Nam Sóc nhìn đối phương một cái: “Được rồi! Nhớ đóng cửa nhé. Đừng về quá muộn, chú ý an toàn.”

********

Hoạt động bán thanh lý quần áo mùa đông kéo dài ba ngày mới bán xong gần hết đám hàng tồn kho. So với đời sau, tốc độ còn nhanh hơn vài lần.

Trường học đã chính thức khai giảng. Trong nhà lập tức trở nên quạnh quẽ. Cố Nam Sóc không ngây người cả ngày trong cửa hàng, cố ý nghỉ ngơi hai ngày, thi thoảng vẽ bản thảo thiết kế. Tiệm may nhà họ Lý trang hoàng rất nhanh, nhưng vừa trang trí được một nửa đã xảy ra vấn đề, bọn họ phát hiện ra không làm nổi nữa, đành phải dừng tay.

“Tổ trưởng Lương, tự anh nhìn xem. Các anh trang trí cho nhà tôi thế nào vậy? Không phải anh cố ý gây khó dễ cho chúng tôi chứ? Nếu không vì sao các anh trang hoàng cho Dĩ Nam tốt như vậy, đến lượt nhà tôi lại biến thành thế này?”

Tổ trưởng Lương nhíu mày không nói gì, đàn em của anh ta không vui nói: “Bà chủ, bà không thể nói như vậy. Chúng tôi đều làm theo đúng yêu cầu của bà, tự bà nhìn xem, có chỗ nào là không làm giống Dĩ Nam không?”

Bà lý chống nạnh: “Sao cậu lại ăn nói như vậy, cậu…”

Thấy mẹ chồng sắp mắng chửi người, con dâu thứ hai vội vàng kéo bà ấy lại, nói tiếp câu chuyện: “Đúng là nhà chúng tôi có đưa ra yêu cầu trang hoàng giống Dĩ Nam, nhưng chúng tôi là người ngoài nghề, không hiểu trang hoàng, các anh hiểu, các anh không nhìn ra được vấn đề trong này sao? Anh xem chỗ này đi, hẹp như vậy, người hơi béo chút đã không cách nào chui qua rồi. Còn chỗ này nữa, âm u như vậy, cứ có cảm giác đáng sợ.”

Người trong đội trang hoàng nói: “Bản thiết kế của ông chủ Cố là dành riêng cho cửa hàng cậu ấy, bê y nguyên về áp dụng cho cửa hàng này không thích hợp.”

Con dâu thứ hai vỗ tay một cái: “Đúng là như vậy! Không thích hợp! Vậy sao trước đây không ai trong số các anh nói cho chúng tôi biết? Chẳng lẽ chúng tôi đã phải bỏ tiền ra mời các anh về trang hoàng cửa tiệm rồi, còn phải am hiểu nên làm thế nào mới được sao?”

Người của đội trang hoàng cứng họng. Chuyện này đúng là bọn họ đuối lý, tổ trưởng Lương cũng vô cùng đau đầu.

Bà Lý lại nói: “Dù sao tôi cũng mặc kệ, tôi đã đưa các anh tiền rồi, các anh phải giải quyết vấn đề cho tôi.”

Con dâu thứ hai biết ăn nói hơn bà ta, giọng điệu cũng ôn hòa hơn nhiều: “Tổ trưởng Lương, không phải chúng tôi cố ý làm khó các anh đâu. Nhưng anh cũng thấy rồi đấy, bây giờ cửa tiệm trang hoàng thế này, chúng tôi không thể nào dùng được. Công ty Vinh Đạt các anh cũng là số một số hai trong huyện, chẳng lẽ lại muốn phá hoại thanh danh của mình chỉ vì cửa hàng nho nhỏ nhà chúng tôi?”

Tổ trưởng Lương rít một hơi thuốc: “Được! Để tôi xử lý!”

Bà Lý nói: “Chính anh nói đấy nhé, trước đây chúng ta nói là bao nhiêu tiền thì vẫn bấy nhiêu, anh sửa lại không được đòi thêm tiền đâu! Việc này do chính các anh làm sai, bây giờ các anh phải gánh vác.”

Tổ trưởng Lương liếc mắt nhìn bà ta một cái: “Cũng đúng! Tôi sẽ không đòi thêm tiền!”

Đạt được mục đích, bà Lý cười rộ lên.

Lúc đội trang hoàng ra ngoài, công nhân mới hỏi tổ trưởng Lương: “Sửa lại không lấy thêm tiền, chúng ta làm gì còn lợi nhuận? Nói không chừng còn làm không công cho người ta…”

“Yên tâm, sẽ không thiếu tiền công của các cậu đâu. Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.” Tổ trưởng Lương ném đầu mẩu thuốc xuống đất, chân dẫm lên dập tắt lửa: “Các cậu về trước đi, tạm nghỉ hai ngày, đợi tôi lấy được phương án mới rồi, chúng ta lại bắt tay vào làm tiếp.”
Bình Luận (0)
Comment