Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 70

Nếu Thôi Hoành Chí và Quả phụ Dương đã từng gặp nhau một lần, sẽ có khả năng gặp nhau lần thứ hai. Nhưng không ai biết khi nào bọn họ gặp nhau. Cố Nam Sóc cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi, ngày nào cũng đi theo dõi bọn họ. Huống hồ kết hợp giữa tuyến thời gian trong nguyên tác và lý do giải thích của Thôi Hoành Chí, hắn phán đoán: “Tử kiếp” của Cố Nam Thư sẽ tới vào tháng sau.

Hắn không thể chờ đến thời hạn đó, bởi vì không an dám đảm bảo sẽ không cso biến số. Giải quyết sớm một ngày, Cố Nam Thư sẽ an toàn sớm hơn một ngày. Hắn phải tốc chiến tốc thắng, giành giật từng giây.

Cho nên, hắn không thể chờ hai người kia chủ động gặp mặt. Hắn phải chế tạo cơ hội, dụ rắn ra khỏi hang.

Cố Nam Sóc dùng tay trái viết hai tờ giấy giống nhau như đúc, một tờ trộm nhét vào khe cửa nhà quả phụ Dương, một tờ nhân lúc Thôi Hoành Chí không chú ý bỏ vào trong quần áo lao động của anh ta. Trên tờ giấy không ký tên, cũng không viết rõ chuyện gì, chỉ ghi một dòng địa chỉ và thời gian gặp mặt.

Sau bức tường ngôi miếu hoang ngoài thành.

Quả phụ Dương là người tới trước. Nói là quả phụ thật ra tuổi cô ta cũng không lớn, chỉ hơn hai mươi.

Hai phút sau, Thôi Hoành Chí cũng đã tới. Nhìn thấy trên mặt hắn chỗ xanh chỗ tím, quả phụ Dương sửng sốt, khẽ nhíu mày: “Sao anh lại biến thành dáng vẻ này?”

Cô ta vươn tay ra muốn chạm vào mặt Thôi Hoành Chí, lại bị Thôi Hoành Chí gạt ra giữa không trung: “Không cần cô quan tâm!”

Quả phụ Dương cười nhạo một tiếng: “Em nghe nói, hôm qua cậu em vợ nhà anh chạy tới xưởng máy móc, đánh cho anh một trận à?”

Thôi Hoành Chí không thừa nhận, cũng không phủ nhận, mặt lạnh lùng, không nói lời nào.

Quả phụ Dương nói tiếp: “Em thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc anh thích Cố Nam Thư ở điểm nào? Tính tình Cố Nam Thư không tốt, luôn cãi nhau với anh. Chỉ riêng em thôi đã nhìn thấy vài lần rồi. Cô ta không dịu dàng không săn sóc, không suy nghĩ cho anh, còn sai anh như sai con ở, coi anh như người hầu như vậy, em trai cô ta còn đánh anh đau thế này, còn đánh dưới mắt người toàn xưởng, không giữ thể diện cho anh chút nào, sao anh vẫn không tức giận?”

“Tôi đã nói rồi, không cần cô quan tâm!”

Thôi Hoành Chí vẫn chỉ một câu này. Quả phụ Dương tức giận đến mức không thở nổi, một hơi nghẹn ở cổ họng, phun không ra, nuốt không xuống. Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng là trở mặt vô tình! Người ta luôn nói con gái dễ thay đổi, con trai các anh cũng không kém chút nào. Trước đây khi ở trên giường thì đối xử với em nhiệt tình như vậy, bây giờ lại trưng ra dáng vẻ hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t em! Ai…”

Thôi Hoành Chí vừa thẹn vừa bực, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng lên: “Cô đừng nói nữa!”

“Sao lại không nói nữa? Thôi Hoành Chí, hai chúng ta cùng lớn lên bên nhau, cùng học chung một lớp, là thanh mai trúc mã, khi còn nhỏ anh từng nói lớn lên sẽ cưới em đấy!”

“khi đó chúng ta mới mấy tuổi? Lời của con nít chơi đồ hàng cô cũng tin?”

“Tin chứ! Ddowwng nhiên là em tin rồi, bởi vì em thích anh! Cho nên chẳng những em tin, còn nhớ kỹ chưa bao giờ quên. Khi chú Thôi bị điều đi, ngày anh rời khỏi khu tập thể cũ, em đã đuổi theo sau xe anh chạy mấy dặm, anh có biết không? Em liều mạng đuổi theo, em muốn nói với anh câu từ biệt, muốn nói với anh, em sẽ chờ anh, chờ sau khi anh lớn quay về cưới em, em muốn nói với anh, anh nhất định phải nhớ rõ lời hứa của mình!”

Quả phụ Dương càng nói càng kích động, nước mắt đã rơi đầy mặt: “Nhưng mà em không đuổi kịp! Em không đuổi kịp! Ngay cả một câu hẹn gặp lại cũng chưa kịp nói ra, anh đã đi rồi!”

Thấy cô ta như vậy, Thôi Hoành Chí khó tránh khỏi xúc động, lời nói lạnh lùng đã tới bên miệng lại không thể nói ra. Trong lúc hoảng hốt anh ta nhớ tới cô gái nhỏ xinh đẹp buộc tóc sừng dê năm đó.

Khi ấy, nhà họ Thôi vẫn chưa chuyển tới huyện Nguyên Hoa, cha Thôi và cha Dương là đồng nghiệp, hai nhà sống cùng khu tập thể.

Quả phụ Dương là cô bé xinh đẹp nhất trong khu đó, tất cả đám trẻ con, dù nam hay nữ đều thích chơi với cô bé. Bọn họ thường xuyên chơi trò cô dâu chú rể, đa phần đều là anh ta làm chú rể, quả phụ Dương làm cô dâu. Câu nói sau này lớn lên sẽ cưới em, là câu anh ta nói ra lúc chơi trò chơi.

Anh ta chưa từng nghĩ tới, chỉ một câu nói đùa như vậy, quả phụ Dương lại nhớ đến tận bây giờ.

Năm anh ta mười tuổi, cha Thôi được điều tới huyện nguyên hoa phụ trách kỹ thuật máy móc, cả nhà cũng chuyển đi theo. Ban đầu anh ta còn cáu kỉnh không chịu đi, nói là không nỡ xa bạn bè bên này.

Sau khi được cha dỗ dành, nói nhà mới bên này chỗ nào cũng tốt, miêu tả nhà mới như tiên cảnh nhân gian, còn mua cho anh ta món kẹo đường và món đồ chơi anh ta thích nhất, anh ta ôm món đồ chơi mới, miệng ngậm kẹo đường, trong lòng ôm khát vọng tốt đẹp về nơi ở mới, hưng phấn kích động tới mức hận không thể lập tức bay qua, sao còn nhớ được bạn bè bên này?
Bình Luận (0)
Comment