Quả thật, ban đầu làm xằng bậy với quả phụ Dương chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng những lần làm bậy sau đó đã hoàn toàn không phải ngoài ý muốn, dường như anh ta đã tìm được nơi phát tiết của mình, anh ta muốn biến tất cả buồn bực và u uất trong lòng thành lực lượng, sau đó phát tiết trên người quả phụ Dương.
Anh ta không có cách nào làm phụ nữ mang thai, nhưng phương diện kia của anh ta không thành vấn đề. Anh ta muốn dùng cách này để tìm kiếm lại lòng tin và tự tôn của mình,
Quả phụ Dương không biết bí mật của anh ta, đối phương sẽ coi anh ta là người đàn ông lợi hại nhất trên đời này. Trước mặt đối phương, anh ta không cần tự ti, không cần áy náy, không cần xin lỗi. Thậm chí quả phụ Dương còn thỏa mãn tất cả yêu cầu của anh ta, cùng anh ta nếm thử mọi loại tư thế bất đồng. Ở trên người đối phương, anh ta đã nếm được tư vị sung sướng chưa bao giờ tìm thấy khi ở bên Cố Nam Thư.
Anh ta biết chuyện này là sai lầm, nhưng anh ta đã sa vào sai lầm ấy, không cách nào tự kiềm chế.
Trong lúc anh ta đang trầm tư, quả phụ Dương đã nhào vào lòng anh ta, ôm chặt lấy anh ta: “Hoành Chí, bây giờ em có thai rồi, em cũng có con với anh rồi. Những thứ Cố Nam Thư có thể cho anh, em cũng có thể cho anh. Anh ly hôn với cô ta, về bên cạnh em có được không?”
Câu này khiến Thôi Hoành Chí đang suy tư như rơi vào hầm băng, chỉ trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.
Anh ta đẩy quả phụ Dương ra: “Không thể nào! Tôi sẽ không ly hôn Nam Thư! Đứa trẻ trong bụng cô cũng không có quan hệ gì với tôi!”
Quả phụ Dương sửng sốt: “Không quan hệ? Không có quan hệ gì với anh? Một mình em có thể tự mang thai sao?”
Mặt Thôi Hoành Chí đầy vẻ chán ghét: “Tôi không biết cha của đứa nhỏ này là ai, nhưng chắc chắn không phải tôi.”
Lời này giống như một tia sét bổ trúng đỉnh đầu quả phụ Dương, cô ta vung tay ra cho Thôi Hoành Chí một cái tát: “Anh khốn nạn! Anh nói câu này là có ý gì? Ý anh là… Tôi có người đàn ông khác… Có phải không? Từ đầu tới cuối, ngoài tên quỷ ốm yếu kia ra tôi chỉ có mỗi mình anh, lấy đâu ra người đàn ông khác? Quỷ ốm yếu kia đã c.h.ế.t nhiều năm rồi, đứa nhỏ này sao có thể là của anh ta?”
Thấy sắc mặt Thôi Hoành Chí vẫn lạnh lùng, không hề d.a.o động chút nào, đột nhiên quả phụ Dương nghĩ tới một vấn đề: “Anh… Anh cũng tin lời đồn đãi bên ngoài, cho rằng tôi có quan hệ mập mờ với lãnh đạo trong xưởng? Anh…”
Quả phụ Dương lui ra phía sau một bước, thân thể lung lay, thiếu chút nữa đã ngã ra đất. Cô ta cố gắng đứng vững lại, nói: “Thôi Hoành Chí! Người khác không biết, chẳng lẽ anh còn không biết sao? Ba năm! Tôi lén lút không danh không phận đi theo anh ba năm, vậy mà anh lại trả cho tôi m ột câu như vậy!”
“Trong ba năm này, có lần nào anh tới tìm tôi mà không phải lén lút, còn cải trang giả dạng một phen hay không? Nếu để người ngoài nhìn thấy bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Bọn họ không biết người đàn ông đó là ai, chỉ biết suy đoán, đoán tới đoán lui, càng ngày càng thái quá, mới biến thành lời đồn đãi như ngày hôm nay.”
“Lãnh đạo trong xưởng cái gì, còn vài vị lãnh đạo nữa! Đều là anh, chính là anh, người nào cũng là anh! Thôi Hoành Chí, những người khác đều có thể hiểu lầm tôi, chỉ có anh là không thể!”
Quả phụ Dương cắn môi, trong ánh mắt mang theo năm phần oán độc năm phần kiên định: “Thôi Hoành Chí, tôi nói cho anh biết. Dương Tiểu Muội tôi không phải là người anh dùng xong là có thể tùy tiện vứt bỏ. Đứa con trong bụng tôi là của anh, anh phải chịu trách nhiệm! Tôi cho anh thời gian một tháng, để anh ly hôn với Cố Nam Thư cưới tôi, nếu không, tôi sẽ tự mình tới tìm Cố Nam Thư ngả bài!”
“Đương nhiên, anh cũng có thể đi dỗ dành Cố Nam Thư của anh, để Cố Nam Thư nghe lời anh không để ý tới tôi, khiến tôi không cách nào đạt được mục đích. Nhưng mà anh đừng quên, trên đời này còn có tội lưu manh! Nếu anh cứ khăng khăng làm theo ý mình, cũng đừng trách tôi đập nồi dìm thuyền! Dù sao cũng không chiếm được, nếu đã như vậy chi bằng hủy diệt, đỡ cho người khác chiếm của hời. Anh cứ suy nghĩ cho kỹ đi, chúng ta chờ xem!”
Nói xong lời tàn nhẫn, cô ta quay người, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thôi Hoành Chí sững sờ ngay tại chỗ, không thể không nói biểu cảm và mấy câu nói cuối cùng của quả phụ Dương đã hù dọa anh ta không nhẹ. Anh ta chưa từng thấy quả phụ Dương như vậy bao giờ. Trước mặt anh ta, quả phụ Dương luôn hiền lành dịu dàng, từng làm nũng, từng khóc lóc cầu xin, từng chơi xấu, thậm chí từng vô cớ gây rối… Nhưng đối phương chưa bao giờ nói ra lời tàn nhẫn như vậy.
Anh ta nhìn thấy ánh sáng trong mắt đối phương, đó là ánh sáng kiên định, nhất định phải có được.
Thôi Hoành Chí đ.ấ.m mạnh vào bức tường, trong lòng buồn bực không thôi, hối hận vì đã trêu chọc phải kẻ điên này!