Khác với tình cảnh bi thảm của nhà họ Thôi, phía bên này nhà họ Cố trôi qua trong yên ổn, bình thản.
Tuần cuối của tháng ba, thời tiết dần dần ấm lên.
Thành tích thi thử của trường trung học Nguyên Hoa ra lò, Tống Giai xông lên như một con hắc mã, chẳng những thuận lợi thông qua, còn đứng đầu cuộc thi.
Thành tích của Cố Tứ Tường kém hơn Tống Giai rất nhiều, nhưng cũng bay qua được ngạch cửa, có tư cách thi đại học, đồng thời hôn sự giữa anh ta và Hồ Dao Hoa cũng đã được xác định, ngày lành chọn vào đầu tháng tư.
Ngày hôm đó, Cố Nam Sóc mua bánh quẩy sữa đậu nành bánh bao về nhà, mọi người ngồi quây quần bên bàn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.
Cố Nam Huyền hỏi: “Chúng ta có về uống rượu mừng không?”
“Phải về chứ, sắp tới tết thanh minh rồi, chúng ta phải về tảo mộ cho cha mẹ với anh trai.”
Theo phong tục ở huyện Nguyên Hoa này, không cần đợi tới tết thanh minh, có thể đi tảo mộ một ngày nào đó trong tuần trước đó. Đúng lúc trùng với ngày vui của Cố Tứ Tường và Hồ Dao Hoa.
Cố Nam Thư tiếp lời: “Chị đi tảo mộ thôi, không đi uống rượu mừng của bọn họ. Chị vừa ly hôn, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy chị đen đủi.”
Cố Nam Sóc ngừng đũa: “Chị Hai…”
Cố Nam Thư ngẩng đầu: “Chị chỉ nói vậy thôi. Bọn họ cảm thấy thế nào là việc của bọn họ, bản thân chị không nghĩ thế là được. Các em đó, mấy ngày nay luôn cẩn thận, còn lén lút nói thầm sau lưng chị, cho rằng chị không biết à? Có cần phải thế không?”
Mọi người:……
Cố Nam Sóc và Cố Nam Huyền liếc nhau: “Chị, chúng em chỉ nghĩ……”
“Chị biết, các em nghĩ thế nào chị đều hiểu.” Cố Nam Thư thở dài: “Đúng là chị hơi mất tự nhiên thật, một thời gian nữa sẽ tốt lên thôi.”
Cố Nam Sóc gật đầu, không khuyên nhủ, mà nói tiếp chủ đề vừa rồi: “Đến lúc đó em đại biểu nhà ta đưa lễ mừng cho bọn họ.”
Tuy rằng nhà bọn họ không thân với nhà Cố Trường Quý, nhưng dù không phải thân thích cũng coi như cùng thôi. Lại không phải chỉ là chuyện vui của Cố Tứ Tường, còn có cả Hồ Dao Hoa nữa. Cố Nam Sóc và Hồ Dao Hoa từ hôn trong hòa bình, không ân không oán, càng không trở mặt, nếu không tham dự, nói không chừng người trong thôn sẽ cho rằng hai người bọn họ vẫn còn dư tình chưa dứt. Thà hào phóng một chút còn hơn.
Sau khi ăn xong, Cố Nam Huyền và ba đứa cháu trai đi học. Cố Nam Thư thu dọn bát đũa xong, thì gõ vang cửa phòng Cố Nam Sóc, hỏi: “Cửa hàng em còn thiếu người không?”
Nhất thời Cố Nam Sóc không hiểu được ý của chị mình.
Cố Nam Thư nói: “Nhân viên kia của em, tên là Đường Hiểu Yến nhỉ. Hay là đừng thuê nữa, không phải là cô ấy không tốt, mà là… Em xem, bây giờ chị cũng nhàn rỗi, có thể trông cửa hàng giúp em, không cần phải tốn thêm một phần tiền công.”
Cố Nam Sóc cười rộ lên: “Chị Hai, chị muốn tới cửa hàng giúp em à?”
“Chị định tìm cho mình chút việc để làm, nếu không mọi người, người thì đi học, người thì đi làm, một mình chị ngốc trong nhà, không nhịn được lúc nào cũng suy nghĩ miên man.”
Cố Nam Sóc đã có dự định này từ lâu, thậm chí hắn từng nghĩ, có nên tìm lý do để đưa Cố Nam Thư theo hắn tới Bằng Thành, để chị ấy giải sầu hay không. Không ngờ Cố Nam Thư lại tự mình tới hỏi hắn trước.
Sao Cố Nam Sóc có thể không đồng ý: “Vậy thì tốt quá, chị có lòng rồi, nhưng cũng không cần cho cô bé Đường Hiểu Yến kia nghỉ việc. Cô ấy làm việc rất nhanh nhẹn, mấy tháng qua làm việc đều không tệ. Nếu chị tới, thì chị quản lý cửa hàng giúp em, em sẽ chỉ chị cách đối chiếu hóa đơn thế nào, kiểm kê hàng tồn kho thế nào, thẩm tra đối chiếu sổ sách thế nào. Sau này những việc ấy đều giao cho chị.”
Cố Nam Thư nghi hoặc: “Đều giao cho chị, em làm gì?”
“Em có chuyện khác phải làm, khả năng sau này sẽ không đặt nhiều thời gian bên Dĩ Nam, đang lo không biết phải làm sao bây giờ. Đường Hiểu Yến làm nhân viên còn được, để cô ấy phụ trách quản lý cửa hàng, em không yên tâm.”
Cố Nam Thư lập tức gật đầu: “Dù sao cũng là người ngoài!”
Cố Nam Sóc chớp chớp mắt: “Cho nên, phải làm phiền chị Hai rồi!”
“Được! Chị giúp em!”
Khóe miệng Cố Nam Sóc cong lên, hắn đang chờ mấy lời này. Đừng thấy cửa hàng Dĩ Nam không lớn mà lầm tưởng, công việc lặt vặt không ít đâu. Tuy rằng đã có Đường Hiểu Yến cần mẫn, nhưng công việc lặt vặt mà, chỉ cần muốn tìm luôn có thể tìm ra. Cố Nam Thư bận rộn, sẽ không có thời gian nghĩ tới Thôi Hoành Chí nữa.”
Nói làm là làm luôn. Cùng ngày, Cố Nam Sóc mang theo Cố Nam Thư tới Dĩ Nam. Cố Nam Thư từng học hết trung học, ở niên đại này đã coi như có bằng cấp văn hóa không tệ rồi, đầu óc cũng thông minh, mới ba ngày đã tìm hiểu rõ công việc cần làm ở Dĩ Nam.
Mà lúc này, tiệm may nhà họ Lý cũng đã trang hoàng xong.