Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Chương 116

Hắc Viêm Triệt bế cô lên nhẹ nhàng đặt ở trên giường, nhàn nhạt nói, "Là rất không bình thường."

"Hả?" Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn anh, phát ra tiếng mơ hồ.

Hắc Viêm Triệt hôn lên môi cô, trêu chọc dục vọng của cô.

"Ưm..." Viên Cổn Cổn phát ra tiếng than nhẹ mập mờ, mắt to chớp chớp nhìn khuôn mặt của anh.

Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng vuốt ve mềm mại cách một lớp áo ngủ lụa mỏng của cô, mắt tím dày đặc dục vọng.

"Ưm... Đừng..." Viên Cổn Cổn vươn tay đẩy đẩy anh, hơi hơi cong lên.

"Ngoan, đừng nhúc nhích." Hắc Viêm Triệt khàn khàn nói, dịu dàng hiếm thấy.

Viên Cổn Cổn mơ màng gật gật đầu, bộ dáng ngốc nghếch cực kỳ mê người.

Hắc Viêm Triệt hung hăng hôn một cái lên khuôn mặt cô, khiến cho cô cười ngây ngô, cong miệng lên phát ra ba tiếng ba ba ba.

Hắc Viêm Triệt hôn lên môi cô, bàn tay to thăm dò vào dưới váy của cô, dao động trên làn da mềm mại bóng loáng.

"Ừm..." Viên Cổn Cổn giật giật thân mình, lắc lắc đầu.

Hắc Viêm Triệt nghiêng đầu ngậm chặt hạt đậu nho nhỏ lồi lên cách lớp áo ngủ của cô, khiêu khích phản ứng sinh lý nguyên thủy nhất của cô, cảm nhận được nó đứng thẳng lên hơn trong miệng của anh.

"A... Không..." Viên Cổn Cổn phát rên, co rúm lại.

Hắc Viêm Triệt vươn tay phải phủ lên mềm mại bên phải của cô, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa.

"Ưm... Triệt..." Viên Cổn Cổn vặn vẹo không yên, ngón tay gấp khúc, nắm chặt drap giường dưới người.

Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu nhìn đôi mắt trong suốt của cô khép hờ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, bàn tay to vung lên, váy ngủ của cô liền biến thành vải vụn.

"Hả?" Viên Cổn Cổn nghe thấy tiếng động, mở to mắt nhìn anh.

"Tiểu cơm nắm." Hắc Viêm Triệt khẽ mở môi mỏng, giọng nói khàn khàn mang theo gợi cảm khiêu khích.

Viên Cổn Cổn nhìn xung quanh một chút, không hiểu nói, "Ở đâu?"

Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng, dán lên trên môi cô, "Ở đây."

Viên Cổn Cổn nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ gần trong gang tấc, nuốt nuốt nước miếng, chủ động lè lưỡi liếm liếm môi mỏng của anh.

Gần như là lập tức, Hắc Viêm Triệt bị động biến thành chủ động, xâm chiếm môi miệng của cô.

Viên Cổn Cổn động tình ôm cổ của anh, phát ra tiếng than rất nhỏ.

Hắc Viêm Triệt cởi bỏ áo ngủ của mình, cũng cởi trói buộc dưới người, vươn tay nâng cái mông nhỏ của cô lên, hơi hơi đẩy lên phía trước một chút.

Viên Cổn Cổn nhạy cảm trừng lớn hai mắt, giống như nhớ tới cái gì, bắt đầu giãy dụa.

"Đừng..."

Hắc Viêm Triệt ôm lấy thân thể lộn xộn của cô, chịu đựng dục vọng nóng rực đau đớn, nhẹ giọng an ủi, "Hư, đừng sợ, không sao."

"Hu hu... Đau quá, đừng mà..." Viên Cổn Cổn phát ra nức nở, giống như động vật nhỏ.

"Không đau, ngoan, sẽ không đau nửa." Hắc Viêm Triệt hơi đau lòng nhẹ vỗ về đầu của cô, dịu dàng ấn xuống môi cô những nụ hôn vụn vặt.

"Hu hu..." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng hừ hừ, nước mắt đảo quanh trong mắt trắng đen rõ ràng.

"Nhẹ nhàng, có được không?" Hắc Viêm Triệt dán lên môi cô, dịu dàng lẩm bẩm, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa mềm mại của cô.

"Ưm..." Viên Cổn Cổn được anh vỗ về chơi đùa làm cho mê mang, phát ra tiếng ngâm rất nhỏ.

Đầu Hắc Viêm Triệt đổ đầy mồ hôi trêu chọc chỗ mẫn cảm của cô, từ lỗ tai đến cổ, từ cổ đến xương quai xanh, lại từ xương quai xanh đến mềm mại của cô, cố gắng khống chế hiện tượng sinh lý càng ngày càng căng cứng ở dưới thân.

Dưới sự khiêu khích của anh, Viên Cổn Cổn không khỏi phát ra tiếng rên quyến rũ, theo bản năng cong lưng gần sát thân thể anh hơn.

Hắc Viêm Triệt vươn tay sờ sờ vườn hoa đã ươn ướt của cô, hơi hơi động người tiến vào một chút.

"A..." Viên Cổn Cổn khẽ gọi ra tiếng, khẩn trương ôm chặt thân thể anh.

"Ngoan... Một chút nửa." Hắc Viêm Triệt nhẹ giọng nói, mồ hôi từ trên trán anh nhỏ giọt xuống nơi mềm mại trắng mịn của cô.

"Ưm..." Viên Cổn Cổn phát ra tiếng rên không ý thức, cả người mềm nhũn không còn sức lực.

"Tiểu cơm nắm, ngoan, một chút nửa là được." Hắc Viêm Triệt không nhịn được liền dùng sức, hoàn toàn tiến vào bên trong cô.

"A..." Viên Cổn Cổn mở to hai mắt, kêu to ra tiếng, khóc lên.

"Hư...Đừng khóc." Hắc Viêm Triệt hôn lên nước mắt của cô, dịu dàng vuốt nhẹ mặt cô.

"Đau..." Viên Cổn Cổn khóc meo meo.

"Ừm, một chút sẽ không đau nửa." Hắc Viêm Triệt nhẹ giọng nói.

Viên Cổn Cổn chỉ nỉ non, cố gắng thích ứng xâm nhập của anh.

Một lát sau, Hắc Viêm triệt bắt đầu luật động nhẹ nhàng, Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, vừa khóc vừa phát ra tiếng rên quyến rũ.

Hắc Viêm Triệt nhìn cô, nhắm chặt mắt lại, hơi vội vàng xao động.

"Ưm... A... Triệt... Ưm..." Viên Cổn Cổn không nên lời là cảm giác gì, chính ôm chặt anh theo bản năng.

Hắc Viêm Triệt bị tiếng kêu của cô kích thích tế bào toàn thân đều căng thẳng, không nhịn được tốc độ nhanh hơn, khiến cho cô hô nhỏ.

Viên Cổn Cổn rên rỉ, chỉ có thể theo luật động của anh, trong đầu trống rỗng.

Không biết qua bao lâu, Hắc Viêm Triệt kìm chặt cái mông của cô, ưỡn thẳng vào sâu vài cái, để mặc mầm móng của mình tiến vào thân thể của cô.

"A..." Viên Cổn Cổn ngẩng đầu lên, nghênh đón cao trào đầu tiên trong đời.

Hắc Viêm Triệt chống hai tay ở bên tai cô, hơi thở hổn hển, trong phút chốc, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở nhỏ và tiếng rên rỉ của cô gái.

Một lúc sau, Hắc Viêm Triệt vuốt nhẹ mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi của cô, nhỏ giọng hỏi, "Đau không?"
Bình Luận (0)
Comment