Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Chương 145

Xem xong tờ giấy, cả người Hắc Viêm Triệt đều tản ra một chất khí, cái loại chất khí này có tên khoa học là 'sát khí', chỉ thấy khuôn mặt hoàn mỹ tuấn tú của anh không chút biểu tình, chỉ có cặp con ngươi màu tím nhạt bắt đầu biến thành tím đậm.

Long Tịch Bác lấy tờ giấy qua, cẩn thận nhìn một lần, nghiến răng nghiến lợi nói với Long Tịch Hiên nói "Bị em nói trúng rồi."

Long Tịch Hiên tiếp nhận tờ giấy, cố nén nổ tức giận sắp bùng nổ nhìn tờ giấy, cuối cùng lấy điện thoại ra.

"Phượng Kiệt, dẫn người đến sân bay tìm trong trong ngoài không bỏ sót một chỗ nào, sau nửa tiếng không tìm thấy Long Tịch Bảo, liền ép buộc toàn bộ máy bay ngừng bay, tìm một lần nửa, nghe đây, nếu tìm được cô ấy mà cô ấy dám phản kháng, không cần nói nhiều, liền đánh ngất xỉu mang về"

"Dạ." Phượng Kiệt 'chuyên nghiệp' trả lời, không cần hỏi cũng biết người nào đó đã làm ra chuyện tốt gì.

Long Tịch Hiên ấn phím kết thúc, nhìn Hắc Viêm Triệt "Thật xin lỗi, Triệt, chuyện này là do nhà lọ Long chúng mình dạy dỗ không tốt, nhưng mình cam đoan, nhất định sẽ để Cổn Cổn trở về bên cạnh câu mà không tổn thương một sợi tóc nào."

Hắc Viêm Triệt cười lạnh "Không tổn thương một sợi tóc nào? Chờ cô ấy bị mình bắt được, mình muốn cô ấy 'lông cũng mất sạch' !" Thì ra gần đây cô ngoan ngoãn nghe lời, đáng yêu cũng là có mục đích, Viên Cổn Cổn, tốt nhất em nên cầu nguyện cho bản thân đừng để bị anh bắt được.

Long Tịch Bác nghĩ nghĩ, cầm điện thoại ra ấn số Phượng Lăng "Phượng Lăng, đột nhập vào trong cơ sở dữ liệu ở sân bay, cho người tìm hành trình lịch sử chuyến bay trong vòng 3 tiếng mới đây, chỉ cần phù hợp điều kiện thì liền để mạng lưới tình báo Phượng Minh cẩn thận chú ý chỗ Long Tịch Bảo đáp xuống, tìm được cô ấy mới thôi."

"Dạ." Phượng Lăng cung kính nói, trời ạ, Bảo Bảo chạy trốn?

Long Tịch Bác kìm nén quắng di động trên đất, căm giận hét lớn "Long Tịch Bảo, em đừng để anh tìm được, bằng không em nhất định phải chết." Rống xong xoay người trở về phòng.

"Mình đi về trước, mình sẽ gọi 'người trong tối' đi khắp nơi tìm bọn họ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói, sau đó đi ra ngoài

Long Tịch Hiên đau đầu ngắt mi tâm, Bảo Bảo, vì sao khiêu chiến giới hạn cuối cùng của bọn anh, vì sao...

Long Tịch Bảo và Viên Cổn Cổn ngồi ở trên máy bay riêng, uống chút rượu, ăn chút thịt.

"Bảo Bảo, vì sao chúng ta không ngồi máy bay mà lại ngồi máy bay riêng? Không phải bạn mua đã mua vé sao? Không cần lãng phí đâu" Viên Cổn Cổn meo meo gọi.

"Ngốc quá, mình mua vé máy bay vì muốn dời sức chú ý của bọn họ, làm cho bọn họ đã nghĩ chúng ta đi nước Pháp, dựa theo cách làm việc của bọn họ, nhất định sẽ cho anh Kiệt đến sân bay tìm, chị Lăng đột nhập bộ phận cơ sở dữ liệu của sân bay, thăm dò lịch sử cất cánh gần nhất, cho nên mình dùng tên của mình mua hai vé máy bay đến Pháp, nhưng thực ra chúng ta đã đi trên đường đến LasVegas, đã hiểu chưa?" Long Tịch Bảo tao nhã cắt bít tết thành từng miếng nhỏ, sau đó đưa vào trong miệng, thỏa mãn ăn.

Trái lại Viên Cổn Cổn lại không vui vẻ như vậy , "Bảo Bảo, mình nhớ Triệt rồi."

Long Tịch Bảo nhìn nhìn bộ dáng đáng thương tội nghiệp của cô, an ủi "Bạn yên tâm, dựa theo năng lực của bọn họ, không đến năm ngày, nhiều nhất bảy ngày liền tìm được chúng ta, cho nên trong khoảng thời gian này chúng ta liền buông lỏng mà đi chơi đi, coi như nghỉ phép, được không?."

Viên Cổn Cổn gật gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn tiếp nhận bít tết Long Tịch Bảo đúc tới, vui vẻ nở nụ cười

"Hì hì, chúng ta đi trải nghiệm sức hấp dẫn của thành phố không ngủ đêm đi." Long Tịch Bảo hô to.

Hai cô gái vui sướng ồn ào, không biết đàn ông của các cô đã sắp điên rồi.

2 tiếng sau, nhà họ Long.

"Tôi dẫn em 5000 anh em đến sân bay tìm hết trong ngoài vẫn không thấy Tịch Bảo, tuyệt đối là cô ấy không có ở đó." Phượng Kiệt hoàn thành trách nhiệm báo cáo.

Nghe vậy, sắc mặt song bào thai càng khó coi hơn.

Đúng lúc này, di động Long Tịch Hiên vang lên.

"Alo?"

"Hiên thiếu gia, tôi là Phượng Lăng, di động của Bác thiếu gia gọi không được, cho nên..."

"Được rồi, nói trọng điểm ."

"Trọng điểm chính là chúng tôi tra được có một hành khách họ Long, tên Tịch Bảo, mua hai vé máy bay đến Pháo, thời gian cất cánh là ba tiếng rưỡi trước."

"Đã biết, tiếp tục tra."

"Dạ."

Long Tịch Hiên cúp điện thoại, hơi hơi nhíu mày kiếm.

"Như thế nào? Có tin tức sao" Long Tịch Bác sốt ruột hỏi

"Phượng Lăng nói tra được một người tên Long Tịch Bảo mua hai vé máy bay đến pháp, cất cánh ba tiếng rưỡi trước." Long Tịch Hiên nhẹ nhàng nói.

"Ba tiếng rưỡi trước?" Long Tịch Bác hỏi

"Ừ."

"Rất không có khả năng, ba tiếng rưỡi trước là Triệt vừa đưa Cổn Cổn đến không bao lâu, cho dù động tác của bọn họ nhanh, nhưng từ nơi này chạy tới sân bay ít nhất cũng phải 30 phút." Long Tịch Bác phân tích.

"Đúng là rất không có khả năng." Long Tịch Hiên cong ngón tay không ý thức gõ lên bàn, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mở máy tính ra, mười ngón tay thon dài nhảy múa ở trên bàn phím, một lúc sau trầm thấp mở miệng "Căn bản là cô ấy không đến sân bay."

"Cái gì?"

"Em vừa mới tra xét thẻ không hạn anh làm cho cô ấy, cô ấy lấy một số tiền lớn, em nghĩ cô ấy không chỉ mua vé máy bay, có lẽ còn mua máy bay." Long Tịch Hiên nhàn nhạt giải thích

"... ..."

Nhà lớn họ Hắc.

Á Tư nhìn Hắc Viêm Triệt ngồi trên ghế da không nói chuyện, nói thật, dựa theo tính cách của Cổn Cổn, có thể làm ra loại chuyện này thật sự là làm cho tất cả mọi người rớt mắt kính.

"Chủ nhân, tôi đã nhắn mệnh lệnh của ngàu, từ giờ phút này tất cả người trong tối trên thế giời sẽ tìm chỗ của CỔn Cổn, ngài đừng quá sốt ruột."

Hắc Viêm Triệt không có đáp lời, con ngươi màu tím nhạt lẳng lặng nhìn ánh trăng mê người ngoài cửa sổ, anh đã sớm biết bản thân không thể không có cô, nhưng thật không ngờ thì ra một ngày không có cô lại trôi qua khó hơn trong tưởng tượng của anh nửa.

Á Tư không có được câu trả lời của anh, thức thời im lặng đứng tại chỗ.

Một lúc sau, Hắc Viêm Triệt vốn im lặng lại đột nhiên mở miệng"Á Tư, tôi đối với cô ấy không tốt sao?"
Bình Luận (0)
Comment