Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Chương 151

Viên Cổn Cổn nước mắt lưng tròng nhìn các cô, gằn từng tiếng nói "Rốt cuộc là tôi đã làm mất lòng các chị ở chỗ nào, các chị phải nói lặp đi lặp lại nhiều lần ở sau lưng tôi như vậy?" Đủ, cô chịu đủ rồi, cho dù cô và anh khác nhau một trời một vực, vậy cũng là chuyện giữa bọn họ, vì sao cô phải chịu được những người này sỉ nhục như vậy.

Ba người phụ nữ kia tôi nhìn cô cô nhìn tôi, không nói gì.

"Cho dù tôi vừa xấu vừa ngốc, tôi cũng là cô gái mà Hắc Viêm Triệt lấy về nhà, các người có thể khinh thường, nhưng cũng không nên luôn nói xấu ở sau lưng tôi." Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa lau nước mắt, lời nói ở miệng và nét mặt của cô hoàn toàn trái ngược.

Một người phụ nữ trong đó hừ lạnh một tiếng, nhìn nét mặt yếu đuối mặc cho người ta khi dễ của cô, lạnh giọng nói "Cô thật sự là da dày, cô cho là tổng giám đốc vì sao muốn kết hôn với cô? Nếu không là vì cô có thể tùy ý đụng chạm ngài ấy, khẳng định là nữ chủ nhà họ Hắc bây giờ không phải cô mà là một trong những người chúng tôi?"

Viên Cổn Cổn sửng sốt, lui về sau một bước.

"Cô chỉ là có số tốt mà thôi, nếu không phải vì ngài ấy không bài xích đụng chạm của cô, cô cho là dựa vào điều kiện của ngài ấy sẽ sẽ nhìn cô nhiều hơn một cái sao? Đừng nói giỡn, xin cô soi gương đi, toàn thân cao thấp của cô có chỗ nào nhất là hấp dẫn? Bộ dạng không tốt lại tròn như vậy, còn ngu xuẩn nửa, cô sẽ không cho rằng tổng giám đốc cưới cô vì ngài ấy thích cô chứ? Hơn nữa... Ai biết lúc trước cô đã dùng thủ đoạn gì làm ngài ấy lấy cô vào cửa, lên xe trước mua vé bổ sung sau, ha ha, cô cũng đủ đê tiện rồi."

Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, bị cô ta ép lui từng bước một, cho đến khi dựa vào trên tường.

"Cô hỏi vì sao chúng tôi phải nói ở sau lưng cô như vậy, tôi nói cho cô biết, bởi vì chúng tôi thích nói, chúng tôi yêu muốn nói, chúng tôi chính là nhìn cô không thuận mắt, miệng ở trên người chúng tôi thì muốn nói như thế nào là tự do của chúng tôi, cô còn có thể gọi người khâu miệng chúng tôi lại sao?"

Viên Cổn Cổn nhìn nét mặt châm chọc của cô ta, còn có gương mặt hai cô gái phía sau cũng là khinh thường, từng giọt nước mắt chảy xuống khuôn mặt.

"Nếu cô thật sự thông minh thì nên thức thời một chút, rời khỏi tổng giám đốc, đừng làm xấu mặt nửa, cô có biết trên thế giới này có bao nhiêu người cảm thấy cô là bãi phân chiếm lấy hoa tươi không? Viên Cổn Cổn."

Viên Cổn Cổn không nói gì, cúi đầu lẳng lặng nghe cô ta sỉ nhục mình.

Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, làm như không có việc gì thong thả bước đến trước gương sửa sang lại rồi đi ra nhà vệ sinh, trong không gian to lớn chỉ còn lại có một mình Viên Cổn Cổn ngồi dựa vào ở góc tường, nước mắt rơi đầy mặt.

Ba giờ chiều, Hắc Viêm Triệt chờ mòn chờ mỏi, không đợi được Viên Cổn Cổn trở về, không biết vì sao trong lòng có dự cảm không tốt, cầm lấy điện thoại ấn dãy số của cô, lại nghe được giọng nói di động đã tắt máy, cúp điện thoại, lạnh giọng nói "Đi tới chỗ Phong Tình tìm Viên Cổn Cổn, dẫn cô ấy trở về."

Á Tư khom người, đi ra ngoài.

Sau đó không lâu, Á Tư hơi lo lắng đứng ở trước mặt Hắc Viêm Triệt, nhẹ giọng nói "Chủ nhân, Phong tiểu thư nói Cổn Cổn không có tới tìm cô ta..."

Hắc Viêm Triệt nhíu mày "Vậy người đâu?"

"Đây... Không rõ." Á Tư dè dặt cẩn thận trả lời, sợ bị người khác biến thành nơi trút giận.

"Tìm! Đi tìm!" Hắc Viêm Triệt rống lớn nói, cầm lấy áo khoác xông ra cửa.

Á Tư bị anh làm giật mình, nhìn anh đã biến mất không thấy bóng dáng, cực kỳ đau đầu, Cổn Cổn sẽ không... Sẽ không trốn nhà đi ra ngoài nửa chứ.

Nhà lớn họ Long.

Hắc Viêm Triệt nhanh chóng ngừng xe xong, ấn chuông cửa, cửa vừa mở ra, song bào thai còn chưa phản ứng kịp, Hắc Viêm Triệt đã đứng ở trước mặt Long Tịch Bảo, trong con ngươi màu tím đậm là tức giận có thể thiêu cháy tất cả.

Long Tịch Bảo hơi sợ hãi nhìn anh, không khỏi lui về phía say, đây là như thế nào?

"Long Tịch Bảo, Viên Cổn Cổn ở đâu." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng hỏi, con ngươi màu tím đậm vô cùng khát máu.

"Cổn Cổn? Không phải ở chỗ của anh sao?" Long Tịch Bảo không hiểu nhìn anh.

Đột nhiên Hắc Viêm Triệt vươn tay bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của cô ấy, nâng cô ấy lên.

Long Tịch Bảo đau đớn nhăn lông mày lại, hoàn toàn không giãy dụa, nhìn nhìn đôi mắt tím hung ác của anh, nhắm hai mắt lại.

Song bào thai liền hoảng sợ, vội vàng vọt tới, không nói hai lời liền đánh nhau với anh.

Bởi vì Hắc Viêm Triệt đột nhiên buông tay Long Tịch Bảo nặng nề té xuống mặt đất, tham lam hít thở. Sức tay thật đáng sợ, quá khủng bố.

Phượng Vũ Mặc bị dọa đến ngây người, sau khi phản ứng kịp vội vàng quỳ trên mặt đất, nâng Long Tịch Bảo có vẻ mặt yếu ớt lên, "Bảo bối, con không sao chứ, con đừng dọa mẹ."

Long Tịch Bảo thở hổn hển, hơi hơi lắc đầu.

Phượng Vũ Mặc đau lòng nhìn dấu tay màu tím đen trên cần cổ của cô ấy, Triệt, đứa nhỏ này cũng quá độc ác, lại có thể ở trong thời gian ngắn làm người ta bị thương đến như vậy, nếu trễ một bước thì không chừng Bảo Bảo liền mất mạng.

"Hắc Viêm Triệt, cậu điên rồi sao?" Long Tịch Bác gào lớn, cho Hắc Viêm Triệt một quyền.

Hắc Viêm Triệt che bụng ngẩn người, nhìn anh ta.

Song bào thai dừng tay, vọt tới bên người Long Tịch Bảo, che chở cô ấy ở trong ngực. Long Tịch Hiên nhìn nhìn dấu tay rõ ràng trên cần cổ cô ấy, ánh mắt chim ưng bắn về phía Hắc Viêm Triệt đang ngu ngơ "Cậu nổi điên làm gì, tốt nhất là cậu nói cho rõ ràng."

Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn bọn họ, đi tới.

"Cô giấu Cổn Cổn ở đâu rồi hả ?" Vẫn là giọng điệu lạnh lùng, chỉ là con ngươi màu tím đậm đã dần dần biến thành tím nhạt.

Long Tịch Bảo nhìn nhìn anh, bắt được chỗ quạn trọng, không thấy Cổn Cổn nữa? Anh nghĩ cô ấy dẫn Cổn Cổn đi, nói cách khác là tự Cổn Cổn rời nhà trốn đi? Vì cái gì? Khẳng định là anh hung hăng ngược đãi cô, nếu không làm sao cô có thể dám rời nhà trốn đi?

"Anh có thể giết tôi, tôi sẽ không nói."

Nghe vậy, ánh mắt của Hắc Viêm Triệt lại bắt đầu đổi màu rồi...

"Bảo Bảo, em đang nói cái gì, căn bản là em không có liên lạc với Cổn Cổn." Long Tịch Hiên nhếch mày kiếm nhìn Long Tịch Bảo ở trong lòng.

Long Tịch Bảo cũng không có liếc nhìn anh ta một cái, gạt bọn họ ra, miễn cưỡng đứng dậy, nhìn thẳng ánh mắt Hắc Viêm Triệt "Anh giết tôi đi, ra tay đi."

"Cô nghĩ rằng tôi không dám?" Đột nhiên Hắc Viêm Triệt kéo lên nụ cười hung ác.

Long Tịch Bác ôm lấy Long Tịch Bảo lui về sau mấy bước, Long Tịch Hiên che ở trước mặt Long Tịch Bảo "Triệt, cục cưng chưa từng liên lạc với Cổn Cổn, cô ấy đang nói nói dỗi."

"Tôi không có nói dỗi, Côn Cổn là tôi dẫn đi, tôi không nhìn được anh ngược đãi bạn ấy, tôi không nhìn được anh khi dễ bạn ấy, cho nên tôi trói bạn ấy bắt đi rồi, về phần bạn ấy ở đâu, tôi tuyệt đối sẽ không nói với anh." Long Tịch Bảo giãy dụa muốn tránh thoát ra khỏi lòng của Long Tịch Bác, lại vô ích.

"Long Tịch Bảo, em câm miệng, đừng ép anh ra tay!" Long Tịch Bác ôm chặt cô ấy, vô cùng tức giận, vì sao mỗi lần cô ấy đều phải ngang ngược như vậy, tùy hứng như vậy, chẳng lẽ không nhìn ra Triệt đã sắp điên cuồng sao, vì sao liền không hiểu chuyện như vậy...

Long Tịch Bảo bị anh ta rống, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, nhìn nhìn anh ta, quật cường hất mặt đi.

"Cô nói tôi ngược đãi cô ấy? Khi dễ cô ấy?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Long Tịch Bảo cắn chặt môi dưới, vành mắt đỏ hoe nhìn anh, nếu không phải như vậy, làm sao Cổn Cổn có thể rời nhà trốn đi.

Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cô ấy, đột nhiên xoay người đi ra cửa, xem ra lần này thật sự không phải cô ấy làm, nếu không cô ấy sẽ không nói hắn anh ngược đãi cô, khi dễ cô, lần này... Ngoại trừ một cái tát kia, căn bản là anh không chưa từng đánh cô nửa, biết cô sợ hãi làm tình, còn kìm nén dục vọng của mình, ép bản thân thay đổi, còn cho cô có đủ tự do đủ không gian, chỉ sợ cô lại rời khỏi anh, vì sao anh đối với cô như vậy, cô lại còn phải rời khỏi anh? Có phải anh không nên cố chấp đuổi theo nữa hay không hả?
Bình Luận (0)
Comment