Thành phố H, tại khách sạn Hilton, Giang Tuyết Nịnh giẫm lên giày cao gót 10cm bước vào khách sạn, mái tóc dài hơi xoăn, khuôn mặt diễm lệ, quần áo công sở gọn gàng, cả người toát ra hào quang khiến không ít người phải liếc nhìn.
Hôm nay cô tới đây bàn hợp đồng, thân là con dâu của người đứng đầu một tập đoàn lại lựa chọn che giấu chuyện kết hôn để tiến vào công ty, từng bước một đi đến hôm nay ngồi trên chiếc ghế Giám đốc Thiết kế, đương nhiên vẫn không tránh khỏi bị người khác xa lánh và hãm hại, nhưng cô biết, người ba chồng Cố Thần Quang luôn ngầm giúp cô không ít chuyện.
Tuy nhiên mọi người vẫn hay hỏi chồng cô đâu? Cố gia nhị công tử – Cố Bắc Dã giống như một con ngựa hoang, cả ngày không về nhà, ở công ty cũng chỉ là có. Thời điểm bọn họ kết hôn, ba mẹ đều không đồng ý, khi đó Giang gia bị người ta hãm hại, thiếu chút nữa phá sản, Cố Thần Quang nhìn trúng tài hoa của cô, chỉ mặt gọi tên muốn liên hôn mới đáp ứng giúp Giang gia vượt qua khó khăn.
Giang Tuyết Nịnh cũng không hề oán trách ba chồng mà ngược lại còn rất cảm kích ông. Nếu không có ông thì có lẽ Giang gia hiện tại cũng không biết thành bộ dáng gì. Tuy rằng Cố Bắc Dã không phải là một người chồng tốt nhưng ít nhất hắn sẽ không can thiệp vào việc của cô và cô có thể làm những thứ mình thích. Sản nghiệp chính của Cố gia là địa ốc và châu báu, cô hiện tại là Giám đốc Thiết kế của công ty châu báu Hoa Vũ dưới trướng Cố thị. Hôm nay tới đây là một người ngoại quốc gọi là Billy, là người phụ trách của một công ty châu báu Châu Á – Thái Bình Dương. Công ty châu báu kia gần đây đang tìm đối tác ở Trung Quốc, có định thiết kế một số trang sức phong cách Trung Quốc.
Cho nên Giang Tuyết Nịnh muốn lấy được đơn hàng này, buổi chiều cô đã hẹn đối phương qua điện thoại tối nay sẽ gặp bàn tại khách sạn, hết giờ làm việc cô liền vội vàng chạy tới.
“Ông chủ, Giang tiểu thư đã đi vào khách sạn, chúng tôi không thể theo vào.” Cố Thần Quang nghe xong lời người vệ sĩ được phái bảo vệ Giang Tuyết Nịnh thông báo, khẽ cau mày, liền gọi điện thoại cho khách sạn để bọn họ chú ý một chút. Sau khi buông di động xuống vẫn cảm thấy có chút bất an.
Giang Tuyết Nịnh bên này đã thuận lợi trông thấy Billy, là một ông chú ngoại quốc hơi mập, khi cười rộ lên còn làm người cảm thấy có điểm đáng khinh. Bất quá khách sạn Hilton này cô rất quen thuộc nên mới dám một mình đến đây.
“Giang tiểu thư, tác phẩm của cô tôi đã xem qua, phù hợp với yêu cầu của công ty chúng tôi, cá nhân tôi cũng thật sự rất ưng ý, cho nên lần hợp tác này hẳn là không có vấn đề. Chẳng qua lần hợp tác này cũng không phải một mình tôi có thể quyết định, tôi còn cần trở về báo cáo sau đó mới có thể xác định xuống dưới.
“Cảm ơn ngài Billy, tôi sẽ bình tĩnh chờ tin tốt, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi sẽ không làm phiền ngài nghỉ ngơi, mong rằng chúng ta sẽ thuận lợi hợp tác.” Giang Tuyết Nịnh cảm thấy một mình cùng một người đàn ông ở chung một phòng vẫn là có chút lo lắng cho nên liền uyển chuyển tỏ vẻ phải rời đi.
“Giang tiểu thư đừng nóng vội, vừa vặn tôi mang tới một chai rượu vang đỏ không tồi. Người Trung Quốc các cô không phải có câu quen biết là duyên, tôi rất vui vì có thể quen biết cô, không biết Giang tiểu thư có thể cùng tôi uống một ly hay không?” Billy liền đứng dậy mở rượu, Giang Tuyết Nịnh muốn từ chối cũng không kịp.
Nhìn ra Giang Tuyết Nịnh không tình nguyện, Billy cười nói: “Giang tiểu thư đây là không tin tưởng tôi sao?”
“Không có, chẳng qua là tửu lượng của tôi không được tốt lắm, chỉ có thể uống một ly, một ly này kính ngài.” Vì tỏ vẻ chính mình có bao nhiêu thành ý, Giang Tuyết Nịnh nhận lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó nói vài câu khách sáo, chuẩn bị rời đi.
Ngay khi muốn mở cửa phòng lại phát hiện cửa làm thế nào cũng không mở được, mà cô cảm thấy ý thức của mình có chút mơ hồ, trên người cũng chậm rãi nóng lên, mà hắn mắt Billy nhìn cô tựa như một con sói đói nhìn chằm chằm đồ ăn.
Cô ra sức đập cửa, Billy thì càng ngày càng gần, cô cũng càng ngày càng không có sức lực, tê liệt ngã xuống ở chắn cửa. Cảm thấy mình sắp rơi vào miệng sói, đúng lúc này thì cửa tích một tiếng mở ra, Giang Tuyết Nịnh dùng hết sức lực đứng lên, sau đó ngã vào một cái ôm ấm áp.