Trải qua nửa đêm lăn lộn, Giang Tuyết Nịnh không hề ngoài ý muốn mà dựa vào ngực người đàn ông, ý nghĩ duy nhất trước khi hôn mê của cô là khi nào từ nhà mẹ đẻ trở về cô phải đến phòng tập thể thao rèn luyện.
Buổi sáng ngày hôm sau, vì hôm nay phải đi nên hôm qua không có từ chối Cố Thần Quang, lại bị hắn phóng một bụng tinh dịch mới thả cô rời giường. Rửa mặt xong xuôi lúc xuống lầu cô cảm giác chân có điểm run. Từ khi cùng Cố Thần Quang ở bên nhau, thời gian chạy bộ buổi sáng toàn bộ dùng vào vận động trên giường, buổi tối cũng làm, giống như ngoài thời điểm đi làm thì toàn bộ thời gian đều dành cho việc làm tình.
Thật là quá không công bằng, vì cái gì người xuất lực là hắn, vì cái gì mỗi lần hôn mê lại là cô, còn hắn vẫn là cái bộ dáng sinh long đoạt hổ.
Cô không biết chính là mấy năm nay Cố Thần Quang vẫn luôn chú trọng bảo dưỡng, có thời gian liền đi rèn luyện thân thể, còn mời hẳn thầy dạy nội công. Lúc còn trẻ hắn cũng hay tập võ nên thân thể vẫn luôn tốt, cảm mạo chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần gần nhất cũng là hơn một năm trước, cũng không có việc gì, chỉ là hắn lừa cô để chiếm lấy chút ngon ngọt.
Hôm đó là một ngày mưa, dì giúp việc cũng không có ở nhà, người đàn ông ngã vào người cô dọa cô sợ hết hồn. Cô với quản gia dùng sức chín trâu hai hổ mới dìu được hắn về phòng, chuẩn bị kêu bác sĩ tới, kết quả hắn tỉnh nói thế nào cũng không chịu, nói chỉ là vấn đề nhỏ.
Dưới tình thế cấp bách cô sờ trán hắn, có chút nóng, mặt cũng hồng, nhưng cuối cùng lại không có biện pháp, chỉ có thể nhẫn nại. Cũng không để ý thân phận, cởi quần áo hắn, dùng cồn lau thân thể cho hắn, lúc đó tình thế cấp bách cô cũng không để ý thấy hắn đã cứng.
Thời điểm cô thiếp đi hắn đem cô ôm đến trên giường, hôn trộm cô, cũng sờ soạng cô, chẳng qua e ngại một tầng quan hệ nên không làm gì quá mức.
Giang Tuyết Nịnh thu thập thoả đáng, bao lớn bao nhỏ xách theo bỏ vào trong cốp xe, sau đó mở cửa chuẩn bị lên xe lại thấy có người ngồi trong xe. Chỉ kịp kinh hô một tiếng đã bị người đàn ông kéo vào trong xe.
“A Thành, lái xe”.
“Vâng ông chủ.”
“Anh…?” Giang Tuyết Nịnh không biết tại sao Cố Thần Quang lại ở trong xe, cũng không biết hắn định làm gì.
“Tiểu bảo bối, anh cùng em về nhà mẹ đẻ.” Cố Thần Quang bắt chước cô hạ giọng, nghe như một con cáo già.
Giang Tuyết Nịnh có chút nóng nảy, cô vẫn luôn cảm thấy người đàn ông kiến thức rộng rãi, trầm ổn cơ trí, mỗi một việc làm đều đúng đắn, nhưng là hôm nay hắn nghĩ thế nào lại cùng cô về nhà mẹ đẻ. Chuyện này nghe thế nào cũng thấy kì lạ, càng đừng nói quan hệ hiện tại của bọn họ có chút ám muội.
“Đừng lo lắng, anh đều đã sắp xếp tốt, lần này tới cũng thuận tiện xã giao, liền tới nhà em nhìn xem.” Nghe được hắn đã có sắp xếp, Giang Tuyết Nịnh liền an tâm, bất quá nhớ tới việc làm hai ngày nay của hắn thì liền thở không thông. Lúc đầu cô nghĩ phải xa hắn hai ngày nên để tùy hắn làm bậy, mỗi ngày đều bị hắn lăn lộn chết đi sống lại, không nghĩ tới người này căn bản là cố ý.
Giang gia ở thành phố C, ngồi xe cũng khoảng 3 giờ, Cố Thần Quang nhìn cô gái hai mắt nhíu lại, cũng biết chính mình có chút quá mức liền để cô gối lên đùi mình nghỉ ngơi.
Vốn dĩ là một mình cô đi, nay có hắn làm bạn nên Giang Tuyết Nịnh liền an tâm ngủ một đường. Cố Thần Quang cứ như vậy nghiêm túc nhìn cô ngủ say, khuôn mặt đỏ bừng bừng, ngón tay khớp xương rõ ràng chọc chọc mặt cô. Không nhìn thấy thì chắc chắn không ai nghĩ tới hắn sẽ làm ra động tác ấu trĩ này.
Thẳng đến khi A Thành đem xe dừng hẳn, Cố Thần Quang còn chưa đã thèm, đem cô gái nhỏ đánh thức, cùng cô vào Giang gia. Vợ chồng Giang Hải Ba thấy hắn liền lộ ra bộ dáng bất ngờ ngoài ý muốn.
“Ông thông gia, đã lâu không gặp, như thế nào, không chào đón tôi sao.” Cố Thần Quang giọng điệu có chút đùa cợt đánh vỡ không khí có chút xấu hổ.
“Sao như vậy được, Cố tổng có thể tới, bồng tất sinh huy** a” Năm đó sau khi bị hắn cảnh cáo, hai vợ chồng Giang Hải Ba cũng không dám lấy thân phận thông gia nói chuyện cùng hắn, hôm nay thấy Cố Thần Quang cũng không biết hắn muốn làm gì. Người đàn ông này thủ đoạn, người khác không biết nhưng bọn họ thì biết, ngoài mặt nhìn thì dễ nói chuyện nhưng thật ra là một nhân vật tàn nhẫn.
** Bồng tất sinh huy: Ý chỉ có khách quý đến nhà, trong tiếng việt có một câu tương tự là “Rồng đến nhà tôm”.
Bằng không cũng không thể đem sóng gió của Giang gia đánh rớt, Giang Hải Ba có thành tựu như hiện tại phần lớn đều là mượn hơi Cố Thần Quang cho nên đối với hắn bọn họ vừa kính vừa sợ.
“Thật ra là tôi có xã giao ở thành phố C, lại nghe Nịnh Nịnh nói nhà ông có chuyện vui, liền tới đây làm phiền.” Cố Thần Quang nói dối mắt không chớp mặt không đỏ tâm không loạn.
“Hoan nghênh, hoan nghênh, Lý thúc mau chuẩn bị phòng cho Cố tiên sinh.”
“Hai ngày này tôi còn cần trao đổi với Nịnh Nịnh một số việc, phiền ông thông gia chuẩn bị hai phòng gần nhau một chút.”
“Tốt tốt, Nịnh Nịnh có thể gả đến Cố gia thật là có phúc khí.”
“Nịnh Nịnh thật hiểu chuyện giống như con gái của tôi vậy.”
Giang Tuyết Nịnh nhìn người đàn ông, trong lòng chửi thầm, nào có người ba nào hàng ngày đem con gái mình thao lộng, thật ra cô cũng không quấy rầy bọn hắn ôn chuyện mà đem mấy túi đồ cô mang tới giao cho mẹ, sau đó yên lặng mang đồ của mình trở về phòng.